LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 228

Anh ngoặt gấp vào một con đường hẹp lát nhựa đường bong
tróc. Chiếc xe gập ghềnh băng qua vài bụi cây lởm chởm, vòng
quanh một con dốc đá vôi để rồi tiến vào một khung cảnh rộng
lớn, bằng phẳng, không cây cối, nhô cao một cách bất bình
thường so với địa hình xung quanh khoảng ba mươi mét. Anh
tắt máy và trèo ra khỏi xe. Cô bám theo anh. “Cái gì vậy? Trông
kỳ cục quá.”

Anh móc hai ngón cái vào túi quần hậu. “Lẽ ra em nên nhìn thấy
nó hồi năm năm trước, khi người ta còn chưa chụp mũ cho nó.”

“Anh nói ‘chụp mũ cho nó’ nghĩa là sao?”

Anh hất đầu về phía một biển hiệu gỉ sét lúc trước đã lọt khỏi
tầm ngắm của cô. Nó treo xiêu vẹo giữa một dãy cột kim loại dãi
dầu nắng gió cách không xa mấy cái lốp xe bị vứt chỏng chơ. Bãi
chôn rác thải Indian Grass Solid. Meg nhìn bao quát bãi cỏ và bụi
cây. “Đây là bãi rác của thị trấn à?”

“Còn được biết đến như là vùng thiên nhiên chưa bị tàn phá mà
em luôn tâm tâm niệm niệm phải bảo vệ khỏi sự phát triển đấy.
Và nó không phải bãi rác. Nó là một bãi chôn lấp.”

“Giống nhau cả thôi.”

“Không hề.” Anh bắt đầu một bài giảng ngắn nhưng ấn tượng về
những lớp vải địa kỹ thuật, màng chống thấm, hệ thống thu
gom nước rỉ rác và tất tật những đặc điểm khác biệt giữa những
bãi rác truyền thống với các bãi chôn lấp hiện đại. Lẽ ra cô
không nên tỏ ra hứng thú, và rất có thể hầu hết mọi người đều
không mấy quan tâm, nhưng vấn đề này lại thuộc đúng kiểu cô
cùng nghiên cứu hồi bỏ học đại học năm cuối. Mà có khi cô chỉ
muốn quan sát biểu cảm khuôn mặt của anh, cách mái tóc nâu
của anh lượn quanh viền mũ bóng chày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.