LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 301

Francesca Beaudine

Cô nắm chặt tay vò nhàu tờ giấy. Bà Francesca đang định chơi
trò gì đây? Bà ấy thực lòng nghĩ rằng Meg sẽ chấp nhận công
việc này sao? Chỉ có điều Meg đã hành động đúng y như thế rồi.

Cô giận dữ khoác cái áo phông in dòng chữ Happy Printing
Company và nện chân đi qua đi lại trong bếp một hồi, nguyền
rủa bà Francesca, nguyền rủa chính cô vì đã không đọc trước
thông tin khi vẫn còn cơ hội từ chối. Nhưng liệu cô có từ chối
không? Có lẽ sẽ không. Lòng kiêu hãnh ngu ngốc của cô sẽ
không cho phép cô làm thế.

Cô gần như không thể chịu được nỗi thôi thúc đang cháy bỏng
trong lòng đòi cô nhấc điện thoại lên gọi cho Ted. Nhưng thay vì
làm thế, cô tự làm cho mình một cái sandwich và mang ra ngoài
nghĩa địa, để rồi phát hiện ra cô chẳng còn muốn ăn nữa. Không
phải tình cờ mà chuyện này lại xảy ra lúc anh đi vắng. Bà
Francesca đã thi hành một màn đánh lén được thiết kế sẵn để
nhắc cho Meg biết rõ vị trí của cô. Có lẽ đối với bà, Meg có nhận
lời hay không cũng chẳng mấy khác biệt. Bà muốn chỉ ra vấn đề
cốt yếu. Meg là người ngoài, một kẻ trôi dạt thiếu may mắn buộc
phải làm việc để nhận khoản thù lao bèo bọt tính theo giờ. Một
người ngoài chỉ được phép bước vào nhà bà Francesca trong vai
trò người giúp việc.

Meg ném cái bánh sandwich vào giữa bãi cỏ. Khốn kiếp.

Cô đến dinh thự Beaudine ngay trước mười giờ sáng hôm sau. Cô
đã chọn đôi giày nhũ hồng đi kèm áo cánh đồng phục trắng và
váy Miu Miu. Đôi giày không phải lựa chọn thoải mái nhất cho
công việc, nhưng sự phòng thủ hiệu quả nhất chống lại bà
Francesca chính là hãy mạnh mẽ tấn công, và đôi giày mang
hàm ý cô không có ý định biến thành kẻ vô hình. Meg sẽ ngẩng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.