LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 32

biểu tượng cho cách họ đã bước vào cuộc đời cô. Meg di chuyển
lên trước mặt Tracy để chuẩn bị bước vào, nhưng đúng lúc cô
dợm bước đi thì bỗng nghe có tiếng sột soạt và một bàn tay
vung ra chộp lấy cánh tay cô. “Tớ phải nói chuyện với Ted ngay
bây giờ,” Lucy thầm thì với giọng hoảng loạn. Tracy, với mái tóc
vàng được tết lại một cách cầu kỳ, bật ra một tiếng thở hổn hển
tắc nghẹn. “Luce, chị làm gì vậy?”

Lucy phớt lờ em gái. “Tìm anh ấy cho tớ với, Meg. Xin cậu đấy.”

Meg không phải người quen tôn trọng các quy tắc xã hội thông
thường, nhưng chính cô cũng cảm thấy hành động này có phần
thiếu suy nghĩ. “Bây giờ à? Cậu không thấy là lẽ ra cậu đã có thể
làm chuyện này từ hai tiếng đồng hồ trước sao?”

“Cậu đã đúng. Về tất cả mọi chuyện. Cậu đã đúng hoàn toàn.” Dù
đã bị ẩn dưới lớp lớp mạng che, khuôn mặt Lucy vẫn toát lên vẻ
nhợt nhạt và khổ sở. “Giúp tớ với. Xin cậu đấy.”

Tracy quay ngoắt sang phía Meg. “Em không hiểu. Chị đã nói gì
với chị ấy?” Không buồn đợi câu trả lời, cô bé chộp lấy tay chị
gái, “Luce, chị chỉ đang hoang mang sợ hãi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn
thôi.”

“Không đâu. Chị... chị phải nói chuyện với Ted.”

“Bây giờ sao?” Tracy lặp lại câu Meg đã hỏi. “Chị không nói
chuyện với anh ấy bây giờ được.”

Nhưng Lucy bắt buộc phải làm việc đó. Meg ý thức rõ điều đó,
cho dù Tracy có hiểu được hay không. Siết chặt tay quanh bó
hoa thủy vu nhỏ, Meg trưng nụ cười lên gương mặt và bước lên
tấm thảm trắng tinh cổ kính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.