LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 46

Chẳng bao giờ đi từ đầu này sang đầu kia căn phòng mà lại
không vấp ngã. Tin tôi đi, tài năng thể thao của thằng bé mãi
sau này mới phát lộ. Và nhờ Chúa, thằng bé đã vượt qua bệnh dị
ứng.” Bà hỉ mũi. “Hồi xưa khuôn mặt thằng bé cũng thô nữa.
Phải hàng bao nhiêu năm nó mới có được vẻ ngoài như bây giờ.
Và nó rất thông minh, thông minh hơn hết thảy những người
xung quanh - chắc chắn thông minh hơn tôi rồi - nhưng nó
không bao giờ tỏ vẻ coi thường người khác.” Nụ cười nhạt nhòa
nước mắt của bà khiến Emma đau nhói trong tim. “Nó luôn tin
rằng ai cũng có điều gì đó để dạy nó.”

Emma lấy làm mừng vì ông bà Francesca và Dallie sắp về New
York. Bà Francesca là người đam mê công việc, và việc ghi hình
loạt phỏng vấn tiếp theo sẽ giúp bà quên đi chuyện này. Một khi
đã yên vị trong ngôi nhà ở Manhattan, rất có thể họ sẽ bị cuốn
theo dòng xoáy của cuộc sống nhộn nhịp nơi thành phố lớn, và
sẽ thấy khỏe khoắn hơn nhiều so với thời gian ở lại Wynette.

Bà Francesca đứng dậy ra khỏi ghế, xoa xoa má mình. “Lucy
chính là món quà cho những lời cầu nguyện tôi dành cho Teddy.
Tôi đã nghĩ vậy là cuối cùng thằng bé cũng gặp được người xứng
đôi vừa lứa. Một người thông minh và đoan trang, một người
được lớn lên trong môi trường đầy rẫy những đặc quyền đặc lợi
nhưng lại không vì thế mà sinh hư. Tôi cứ tưởng rằng con bé là
người đặc biệt.” Vẻ mặt bà sắt lại. “Giờ thì rõ là tôi đã nhầm rồi,
phải không?”

“Chúng ta ai cũng vậy mà.”

Chiếc khăn giấy đã bị vò nát trong tay bà, và bà nói khẽ đến độ
Emma gần như không nghe thấy. “Tôi chẳng mong gì khác
ngoài những đứa cháu nội, Emma ạ. Tôi... tôi luôn mơ về
chúng... mơ được ôm ấp chúng, được hít hà những mái đầu bé
bỏng non nớt của chúng. Những đứa con của Teddy...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.