LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 57

Một chiếc xe tải ầm ầm lao qua, thẳng tiến vào thị trấn, và mồ
hôi chảy ròng ròng giữa hai bầu ngực cô. Cô buộc phải cậy nhờ
vào lòng tốt của một người nào đó, và cô chẳng mất quá nhiều
thời gian để đưa ra chọn lựa. “Tôi nói chuyện riêng với ngài được
không, ngài cảnh sát?”

Ted nhún vai bước ra phía dưới xe. Viên cảnh sát gãi gãi ngực.
Meg cắn môi dưới, hạ thấp giọng. “Thế này, chuyện là... Tôi đã
gây ra sự hiểu nhầm ngu ngốc này. Tôi đi đây đi đó suốt, thành
ra thư từ chẳng tài nào đến được tận tay tôi, vậy nên mới xảy ra
một rắc rối vặt vãnh với thẻ tín dụng của tôi. Tôi sẽ phải đề nghị
nhà trọ viết hóa đơn cho tôi. Tôi không nghĩ chuyện đó lại thành
vấn đề to tát.” Cô đỏ mặt vì xấu hổ, và cổ họng cô thít lại đến nỗi
không thốt nổi nên lời. “Tôi dám chắc ngài biết cha mẹ tôi là ai.”

“Đúng vậy, thưa cô, tôi có biết”. Viên cảnh sát quay đầu về phía
sau, đầu ông nằm trên một cái bè bè ngắn tủn. “Ted này, có vẻ
như chúng ta đang có một kẻ lang thang đấy.”

Một kẻ lang thang! Cô lao ra khỏi xe. “Này, đợi một chút! Tôi
không phải...” “Ở nguyên tại chỗ đấy, thưa cô.” Viên cảnh sát rờ
tay vào bao súng. Ted gác chân lên thanh giảm xóc ở đuôi xe cô,
khuôn mặt khoái trá.

Meg quay người về phía anh. “Chỉ mỗi chuyện đề nghị nhà trọ
gửi hóa đơn cho tôi thôi thì sao lại biến tôi thành kẻ lang thang
được!”

“Cô có nghe tôi nói gì không, thưa cô,” viên cảnh sát quát lên.
“Quay vào trong xe ngay.”

Cô còn chưa kịp di chuyển, Ted đã lại tiến đến. “Cô ta không
định hợp tác đâu, Sheldon. Tôi đoán anh sẽ phải bắt cô ta thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.