LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 142

được sự trấn tĩnh của hắn, càng tức giận, cười “hắc hắc”, nói: “Nợ
của Cù lão đầu tử lúc còn sống chưa trả, ngươi đã nhận lấy món nợ
này, vậy ngươi phải trả rồi.”

Dịch Bôi Tửu lạnh nhạt. “Hử?”

Kẻ kia lạnh giọng hỏi: “Tần Thừa tướng muốn hỏi ngươi một

câu, ngài muốn nhân mã Hoài Thượng các ngươi quy làm môn hạ
của ngài hết, ngươi bằng lòng hay không?”

Dịch Bôi Tửu lặng im không nói.

Thẩm Phóng và Tam Nương nhìn nhau, họ sớm biết thế lực của

Tần Thừa tướng ngút trời nhưng không ngờ xúc tu của lão đã vươn
tới Giang Bắc. Cứ theo lời mọi người thì ba kẻ nọ nghi là người của
Văn gia Giang Nam, xem ra lão cũng chiêu nạp đông đảo nhân vật
trong giang hồ. Mọi người đều muốn xem Dịch Liễm trả lời thế
nào, chỉ thấy lúc này Dịch Liễm nhìn bóng nắng rồi rút từ trong
người ra một cái chén cũ. Chén không lớn, làm bằng gỗ, xem ra dùng
đã lâu, vô cùng bóng mượt. Dịch Liễm đặt nó trong lòng bàn tay mà
ngắm nghía, sau đó mới thong thả nói: “Tần Thừa tướng ngôi cao
trên miếu đường, Cù lão anh hùng lại là môn chủ Lục Hợp môn, xa
tận giang hồ, Tần Thừa tướng mời chào nhân vật giang hồ làm gì?”

Mặt kẻ kia thoáng hiện hàn ý, cười, nói: “Nói cho ngươi cũng

không sao, chỉ là gần đây Viên lão đại quả thật ồn ào quá mức, Tô
Triết Mân Cán, Lưỡng Hồ Nhị Quảng, Xuyên Nam Kiềm Bắc, tới
đâu cũng bủa lưới dày đặc, mạn đông nam cơ hồ đều lọt vào bàn tay
hắn cả rồi. Tần Thừa tướng nhìn không xuôi thói bừa bãi của
hắn, cho nên muốn triệu vài nhân sĩ giang hồ để dùng.”

Dịch Bôi Tửu lãnh đạm hỏi: “Cho nên Văn gia Giang Nam các

ngươi liền nghe hơi mà động?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.