LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 168

thái gì, phải thêm thứ gì mới có thể chỉnh sửa nó thành phong cảnh
đây? Lúc này, trong thủy tạ đang có hai người ngồi.

“Ba ngày trước hắn lên bờ ở đây sao?”

Nói lời này là một thiếu niên, tuổi độ mười bảy, mười tám, bởi

sống lâu ngày bên sông nước, làn da hắn rám nắng, hơi đen, có
điều, thần thái chỗ đầu mày lại có vẻ rộng rãi, không quê kệch như
dân chài bình thường. Người hắn hỏi là một lão đầu. Lão đầu này
cũng phải sáu mươi tuổi, nón tơi đặt cạnh người, bộ dạng ngư ông
nhưng khí chất thong dong, cử chỉ ôn tồn, đôi mắt nheo lại nhìn
cơn mưa, giống như một con cáo khôn ngoan, mưu mẹo đã rất già
đời. Lão đầu nọ nhìn chỗ khác, dường như đang chờ đợi, miệng hàm
hồ đáp: “Đúng vậy!”

“Thế tam đại quỷ đâu? Tam đại quỷ không đuổi theo sao? Cửu

đại quỷ dưới trướng Trương Thiên Sư ở Long Hổ sơn không dễ chọc
đến thế!”

Gã thiếu niên kia tựa như hiếu kỳ vô hạn, không ngừng hỏi

dồn. Kỳ thực, việc này lão đầu đã kể cho hắn ít nhất ba lượt,
nhưng hắn vẫn không kìm được mà hỏi đi hỏi lại chi tiết, miệng còn
lầm bầm: “Sao cháu lại bỏ lỡ thế cơ chứ, hôm ấy vào thành làm
cái gì? Đại thúc gia

(28)

à, hôm đấy sao người xem được hết thế?”

Bấy giờ lão đầu mới thu hồi ánh mắt mà nhìn qua thiếu niên

kia. Lúc nhìn chỗ khác, ánh mắt lão vốn sắc nhọn, âm trầm,
nhưng lúc nhìn thiếu niên này, ánh mắt bất giác có phần từ ái.
Chỉ nghe lão cười, đáp: “Là bởi hôm đó đại thúc gia ngươi đang sửa
thuyền cạnh sông. Hôm đó, đại thúc gia ngươi trông thấy một con
lạc đà bơi xuôi bờ nam xuống. Thúc gia ngươi tuổi lớn chừng này
rồi, có gì mà chưa thấy qua? Nạn binh lửa liên miên cũng trải qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.