LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 166

một kiếm trong đêm đen của Lạc Hàn bữa trước, nhưng cố gắng
này cùng tất thảy những gì hắn cố gắng thay đổi lại là những thứ
càng phiền não, càng giày vò, càng dai dẳng giống như chuyện cơm
áo gạo tiền, như sự đời khiến con người mòn mỏi. Sinh mệnh là một
món quá hoa mỹ, nhưng những thứ có thể bỏ thêm vào chẳng lẽ chỉ là
vô số rắc rối và gánh nặng này đây?

Cũng vào lúc này, Thẩm Phóng mới để ý tới cái chén trong tay

Dịch Liễm. Đó là một cái chén gỗ, sáng bóng, vân gỗ mảnh mai,
giống như những si mê cùng lưu luyến nho nhỏ trong nhân gian,
không nỡ buông tay, nhưng niềm vui và sự bịn rịn kia trông lại đáng
thương đến vậy. Thẩm Phóng nhận ra, cái chén này là thứ Lạc Hàn
gửi cùng tiêu ngân. Cả xe bạc hắn đã cho đi cả, vì sao... vì sao phải
giữ lại riêng cái chén này? Đây là lần đầu tiên Thẩm Phóng nghĩ tới
vấn đề này: Trong bao nhiêu vàng bạc châu báu đầy xe, vì sao lại
có một cái chén như thế? Hắn nhìn bộ dạng cầm cái chén của Dịch
Bôi Tửu, dường như đang nắm tay một người bạn trong sự mệt mỏi
vô cùng.

Bên ngoài, phu xe bỗng quất một roi, đã ra ngoài thành rồi,

Thẩm Phóng nghe phu xe hô lên hai câu khẩu lệnh:

“Đào lý xuân phong nhất bôi tửu...

... Giang hồ dạ vũ thập niên đăng

(27)

!”

Giang hồ dạ vũ thập niên đăng a...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.