LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 186

Thân thể tử sĩ kia lao vào thân hình phong độ, nho nhã của hai vị

cư sĩ còn lại của hồ Nam Y, ánh mắt lại một mực nhìn Thạch Nhiên.
Tâm thần hắn đã tán loạn, hắn chỉ muốn dùng ánh mắt nói với
Thạch Nhiên một chuyện: Ta không oán hận! Tuy ngài dùng thân ta
chặn địch, ta cũng không oán hận, ngày đó chúng ta cùng vào Viên
môn, mưu đồ không phải là an nguy của một mình mình mà là vì đại
sự thiên hạ. Thạch Nhiên hiểu được ánh mắt hắn, trong lòng chua
xót, hai giọt lệ rơi xuống. Hắn biết khát vọng lúc sắp chết của
người bộ hạ này là trừ bỏ lòng hối hận của hắn nếu vạn nhất trận
này hắn thoát được cái chết. Hắn chỉ thấp giọng khẽ than:
“Huynh đệ tốt!”

Người nọ đã lao tới hai cư sĩ Nam Y còn lại. Hai người nọ tuy sống

nơi giang hồ nhưng cũng vẫn là lần đầu tiên sa vào cục diện thảm
liệt như thế, trong lòng cơ hồ đồng thời hối hận: Không nên, thật
không nên tham dự vào trận tập kích Viên môn này. Hai người họ
không thể không tránh đi. Thạch Nhiên nắm thời cơ, một cước đá vỡ
gan tì một người, người nọ kêu thảm gục xuống đất, tụ tiễn ở một
tay khác cùng lúc bắn ra tất tật, ghim vào tim người còn lại, Nam Y
tam cư sĩ danh chấn Huy Nam thoắt cái đồng thời bỏ mạng. Mạc
Dư bị thương nặng tới cùng cực, lúc này lao người tới, Thạch Nhiên
chẳng đón chẳng đỡ, kệ ống tay áo của hắn vụt lên ngực, trong
miệng nhổ ra một ngụm máu, tựa như máu tráng sĩ ba năm đông
thành ngọc bích, hóa thành vật cứng phun vào mặt Mạc Dư. Đôi hổ
trảo của hắn liều mạng ép vào eo Mạc Dư.

Mặt Mạc Dư lộ vẻ đau đớn, đôi tay kia kẹp vào hai eo, hung ác

siết chặt, vươn tới tận xương sống của hắn. “Rắc” một tiếng,
thân thể Mạc Dư lung lay, xương sống đã gãy nhưng não vẫn còn ý
thức. Hắn ôm hận nhìn Thạch Nhiên, trong lòng hối hận cực độ:
Tuyệt không nên, tuyệt không nên cho rằng tiểu tử này trọng thương
là có thể chèn ép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.