LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 188

Nhưng hai người đánh đấu sao có thể trù trừ? Chính vào một

thoáng khựng lại của Thạch Nhiên, thanh kiếm kia đã đâm trúng
đích. Lần này Thạch Nhiên đã không gắng gượng nổi nữa, từ từ đổ
xuống, trước khi chạm đất còn chuyển người, đưa mắt nhìn người
thích sát hắn, người nọ áo xanh mặt mày bình tĩnh, chính là Lâm
Trí.

Lâm Trí dường như cũng không ngờ một kích thành công, trong

chiến trận hỗn loạn này, hắn vừa mới được chứng kiến sự dũng
mãnh của Thạch Nhiên. Kiếm của hắn đâm vào lưng Thạch Nhiên,
rõ ràng Thạch Nhiên có phản kích, một đòn đó hắn biết bản thân
tránh không thoát nhưng vì sao, vì sao Thạch Nhiên lại dừng tay?

Lâm Trí sững sờ, kiếm trong tay cũng quên thu lại, ngơ ngẩn để

mặc Thạch Nhiên ngã dưới đất mang theo mũi kiếm thõng xuống.
Lâm Trí lẩm bẩm: “Ta giết huynh rồi? Ta giết huynh rồi sao?”

Hắn xuất đạo chưa lâu, đêm nay từ lúc bắt đầu hắn đã một

mực nhìn chằm chằm Thạch Nhiên, đây là lần đầu tiên hắn
giết người. Trong lời hắn có ý không tin.

Đôi mắt Thạch Nhiên mang chút buồn bã nhìn hắn, miệng ứa

máu, khẽ nói: “Phải, cuối cùng huynh cũng giết được ta rồi.”

Lâm Trí thần sắc mê man, mối hận buốt xương, nỗi nhục bị

lừa mấy tháng nay cuối cùng đã tiêu tan. Kẻ khiến hắn căm tới
tận xương tủy, ép vào tim hắn mối hận tưởng vĩnh viễn không thể
báo cuối cùng đã sắp chết, nhưng không rõ vì đâu trong lòng hắn
lại không hề cảm thấy chút nhẹ nhõm nào mà ngược lại càng thêm
buồn bã, trống trải, rỗng tuếch, mang một thứ đau thương khó tả.
Tại nơi rừng hoang này hắn chỉ muốn khóc, quăng kiếm đi mà
khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.