LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 189

Trước lúc gục xuống, Thạch Nhiên bỗng đưa tay vuốt nhẹ lên

mặt hắn, khẽ nói: “Tiểu Trí, không sao đâu, giang hồ chính là thế
này, ta không oán huynh.”

Tiếng chém giết bốn phía lọt vào tai, là người Văn phủ đang

công kích xa trận của Trường Xa, Lâm Trí chỉ cảm thấy cái vuốt nhẹ
lên má vừa rồi còn tưởng như mới hôm qua. Hôm qua, tựa hồ chỉ
mới hôm qua hắn còn cùng Thạch Nhiên nói cười không kiêng kỵ.
Là cái gì, là cái gì cướp đi tất thảy? Là cơn gió ngàn muốn vét đi
tất tật ấm lạnh của nhân gian sao? Hắn chỉ cảm thấy… chỉ cảm
thấy vầng trăng trên trời kia thảng thốt tới đáng hận. Mà cơn gió
tựa hồ đã thổi cái người quen thuộc đang nằm trên mặt đất này
cùng tất thảy mọi thứ đi mất rồi, thổi cho trái tim mới gia nhập
thế sự của hắn nguội lạnh.

Hắn từ từ lùi lại mấy bước, lẩm bẩm: “Ta giết huynh rồi? Ta

giết huynh rồi?”, ngữ ý phiêu hốt, nhưng rồi lại bước tới mấy
bước. Hắn thấy Thạch Nhiên dường như muốn nói gì đó, không
kìm được cúi người, kề tai nghe kĩ. Nhưng bốn bề tạp âm quá
nhiều, gió cũng quá lớn, hắn không nghe rõ, không thể nghe rõ.

Hắn chầm chậm cúi người, bất giác nhích gần đôi môi đã

nhợt nhạt gần như nói không ra tiếng của Thạch Nhiên, sinh mạng
của Thạch Nhiên đã gần tan hết trong gió, hắn nhắc lại mấy chữ
sau cùng của cuộc đời mình. Lâm Trí chỉ cảm thấy trong lòng thê
thảm, hắn không nghe rõ mà lại như nghe rõ, hắn ngơ ngác nhìn
trăng, cảm giác có gì đó rạch toang lồng ngực, mở ra một cái lỗ rất
lớn, để cơn gió bấc lạnh căm rít gào tràn vào, chớp mắt cuốn đi
mọi thứ trong lòng hắn. Hắn như không tin Thạch Nhiên sắp
chết, tay sờ vào máu nơi tim Thạch Nhiên. Liền đó, tai hắn tựa
như vang lên tiếng hát của Lạc Hàn.

Tai Thạch Nhiên cũng tự vang lên khúc ca này:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.