LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 194

dòng đi lên. Ngựa của hắn phi cực nhanh, mà người chèo thuyền nọ
sức tay cực mạnh, chèo thuyền giữa sông mà tạm thời không hề
chậm hơn hắn phi ngựa. Chỉ nghe trong thuyền có tiếng ca của
một ông lão: “Ngư ông đêm nghỉ vách núi tây, Vo nước sông trong
đun củi trúc, Trăng lên sương tạnh người chẳng thấy, Núi biếc
sông trong chèo vang khúc…

Lời ca văng vẳng, hòa với ánh trăng tiếng nước càng tăng phần

bi thương. Hoa Trụ cả kinh - Triệu Vô Cực! Lão già trên thuyền đã
cất tiếng: “Hoa công tử, vội vã đêm trăng là vì chuyện gì? Thành
Thạch Đầu phong vân tụ hội, công tử chắc là muốn qua sông? Lão
hủ xin đưa ngài một chuyến được chăng?”

Lúc này Hoa Trụ đã chạy tới dải đất bằng đối diện thành Thạch

Đầu, chỉ thấy trong khu rừng phía xa ẩn chứa sát phạt, còn trên khu
ruộng trống Lạc Hàn đang ngồi ca hát. Hắn nhìn bờ đối diện,
trên sườn núi có ánh đuốc cháy rực, lờ mờ thấy được bóng hình
Tiêu Như đang ngồi trên nóc lán cỏ. Chỉ có thành Thạch Đầu lẳng
lặng chìm vào một mảnh tĩnh lặng, bức tường đen đen dường như
đang kể vô số câu chuyện hưng suy thuở cũ. Hoa Trụ dừng ngựa,
nhướng mày. Triệu Vô Cực chèo một khỏa thuyền đã vào tới bờ. Chỉ
nghe lão cười, nói: “Tiểu lão nhi mong mỏi được cùng Hoa huynh trò
chuyện đã lâu, đêm nay được gặp thật may mắn lắm. Tới đây, tới
đây, lão đưa ngài qua sông.”

Hoa Trụ nghiêm sắc mặt, tới cả việc hắn chạy tới đối phương

cũng đã tính sẵn, xem ra đêm nay quả nhiên là cục diện nguy hiểm.

Trên đầu thành Thạch Đầu, Triệu Vô Lượng tóc trắng phất

phơ, nhìn con thuyền đang qua sông Tần Hoài, lẩm bẩm: “Tới
rồi.”

Triệu Húc ngạc nghiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.