LOẠN THẾ THỊNH SỦNG - Trang 223

Lúc này,trên đường phố nhiều cửa hàng lục đục dọn dẹp,sóng người

cũng dần dần tản đi.Diệp Hòa cố hết sức đỡ lấy Tú Thiểu Thược khập
khễnh đi trên đường, có loại ảo não tự làm tự chịu.

Tú Thiểu Thược đưa tay khoác trên vai Diệp Hòa,tư thế dựa cả trên

người nàng,vừa chịu vừa sải bước,ủy khuất nói: “Hòa Hòa,mới vừa rồi rõ
ràng ta thắng,chủ sự lại phán cái tên lùn kia cthắng,thiên lý ở đâu?”

Diệp Hòa lườm y một cái: “Cái gì gọi là ngươi thắng rồi? Kết quả tranh

tài là người phải không chịu tổn thương,nhưng ngươi bị thương chân.”

“Chân này là ta tự mình đập!”

“Ngươi còn dám nói?”

“......”

Hai người ngươi một lời ta một câu trên đường trở về,lúc đi qua mặc hồ

xanh biếc lại thấy dưới cây liễu vẫn là con người cô đơn hiu quanh ban
nãy,thân ảnh thon dài như tượng đá đứng nghiêm,cả người không nhúc
nhích chỉ có một góc áo thỉnh thoảng bị gió lạnh thổi phật lên.Lúc này
chung quanh ít có người đi lại,trong màn đêm yên tĩnh người nọ nghe thấy
tiếng bước chân đi đến bèn quay lại nhìn,trong ánh mắt một mảnh lạnh như
băng.

Bọn người Diệp Hòa vừa vặn đứng dưới ngọn đèn lờ mờ,người nọ đứng

ở dưới tàng cây bên hồ cũng một mảnh mờ mờ.Nơi đó lại không có đèn,cây
liễu lại che khuất ánh trăng,cho nên Diệp Hòa nhìn không rõ tướng mạo
người nọ,chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh cứng đờ càng nhìn càng cảm thấy
quen thuộc,đang chuẩn bị vịn Tú Thiểu Thược đi tới nhìn kỹ,lại thấy người
nọ xoay người bước nhanh rời đi,đảo mắt liền mất bóng.

“Hòa Hòa nàng đang nhìn gì vậy? Xe ngựa đang ở phía trước,chúng

nhanh đi thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.