Không khí nhất thời chìm vào căng thẳng tẻ nhạt, thế mà trên mặt Vương
tri phủ vẫn treo nụ cười nịnh hót: “Hoàng thượng biết ngài đến Lỗ Cam
Thành là để tạm thời nghỉ ngơi nên cố ý truyền đến khẩu dụ bảo hạ quan
nhất định phải chiêu đãi ngài. Vì hoàng thượng rất quan tâm đến Cửu
hoàng tử, tiểu nhân mới không dám qua loa.” Nói đến đây lại đưa ra đề
nghị: “Đúng rồi, ở nơi này có một nơi gọi là Hồng Nhan Các nổi tiếng nhất
nhì Đại Kỳ, có rất nhiều lạc quan quý nhân từng cố ý đến đây là vì nơi đó.
Khó khăn lắm ngài mới đại giá quang lâm Lỗ Cam thành,không bằng tối
nay để tiểu nhân đưa ngài đi một chuyến? Hết thảy người biểu diễn tại
Hồng Nhan Các đều là người tài giỏi tại Đại Kỳ, phàm người nào đến đó
cũng ở lại ba ngày vẫn không nỡ rời đi, ở đó nhất định không tệ......”
“Tốt lắm.” Cứ mãi dây dưa không dứt, Kỳ Mạch không kiên nhẫn cắt đứt
lời hắn, khoát tay trả lời có lệ: “Làm theo lời ngươi nói đi, hiện tại ta mệt
mỏi, kính xin Vương tri phủ lui xuống trước.”
“Vâng ạ, hạ quan lập tức đi an bài!” Thấy mục đích đạt thành Vương tri
phủ rốt cục chịu ngậm miệng, chắp tay cười thối lui ra khỏi cửa phòng.
Kỳ Mạch để xuống tư quyển, ánh mắt cô đơn bình tĩnh nhìn về phía
trước như đang nghĩ đến việc gì, một lúc sau mới từ trong lòng ngực lấy ra
một chiếc khăn tay, ngón tay thon dài sạch sẻ nhẹ nhàng vuốt ve họa đồ
quái dị ba phần giống mẫu đơn bảy phần như đào mừng thọ, thế nhưng hắn
lại đưa mắt nhìn thật lâu.
……….
Trong phòng mùi thơm nồng nặc, Diệp Hòa cả người bủn rủn nằm liệt
trên giường lẳng lặng quan sát bố cục gian phòng, cách chỗ này không xa
có một chiếc tủ treo áo làm từ cây đàn hương cao khoảng hai thước, cách
xà nhà đỏ thẩm chỉ có một thước,chính diện lại là mái ngói nâu tầng tầng
lớp lớp. Nếu trực tiếp từ cửa phòng đi ra ngoài, tất nhiên có không ít hộ
viện đứng sẵn đó chờ nàng, hiện tại trên người nàng lại có vết thương,nếu