LOẠN THẾ THỊNH SỦNG - Trang 455

Buổi tối hôm nay, không hiểu sao Diệp Hòa trằn trọc một hồi lâu vẫn

không thể ngủ, quấn chăn bông nghiêng người nằm ở trên giường, trợn tròn
mắt chờ hắn trở lại.

Cửa phòng”Kẽo kẹt” vang lên tiếng động thật nhỏ, ngay sau đó lại là

tiếng xột xoạt cởi y phục, không lâu sau liền có thân thể thon dài lạnh như
băng không tiếng động chen vào chăn, hiển nhiên vì không muốn đem hàn
khí lạnh thấu xương trên người truyền sang nàng, Kỳ Mạch mặc chiếc áo
ngủ mỏng thuần trắng tận lực ngủ sát mép giường, chăn gấm không thể
hoàn toàn phủ người để lộ một nửa người ngoài không khí lạnh buốt.

Diệp Hòa ngầm thở dài, không phải nói Cửu hoàng tử trời sanh tính quen

được nuông chiều khó hầu hạ sao mà nam tử trước mắt này lại hết sức yêu
thương che chở nàng, nào có cái tính quen được nuông chiều? Diệp Hòa
lăn qua, vươn ra cánh tay ấm áp ôm chặt lấy eo hắn kéo sát về phía mình,
thoáng chốc một luồng hơi lạnh thổi tới như đang ôm một khối băng khổng
lồ.

Nam nhân thân thể vốn lạnh lập tức cương cứng, ngay sau đó khóe

miệng nhếch lên nụ cười, cúi đầu nói: “Hôm nay sao không giả bộ ngủ nửa
rồi?”

Diệp Hòa sửng sốt, kinh ngạc kêu lên: “Làm sao chàng biết?”

Kỳ Mạch nhướng mày, khóe mắt cong cong giống hồ ly xảo quyệt:

“Chút trò của nàng sao có thể qua mắt ta?”

Diệp Hòa buồn bực nói: “Sao chàng không nói sớm!”

Kỳ Mạch dù bận vẫn ung dung, giọng nhỏ lại mang theo sủng nịch:

“Những ngày qua nàng làm gì ta đều biết, ta biết nàng đau lòng ta, nếu như
vậy có thể khiến nàng an tâm, ta nói ra làm gì?” Nói đến đây đồng thời
vươn ra cánh tay vừa có lại độ ấm kéo nàng vào ngực, gác chằm lên vai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.