LOẠN THẾ THỊNH SỦNG - Trang 46

Kỳ Mạch nhìn chủy thủ nho nhỏ trong tay nàng nhíu nhíu mày,trong lúc

vung đao đối phó kẻ địch đem một gã thích khách chém giết,thuận thế từ
trong tay đối phương đoạt lấy một thanh trường kiếm vứt cho Diệp
Hòa,động tác đơn giản lại khiến cho hắn phân thần,bị một gã thích khách
nhân cơ hội đâm xuyên qua vai,cắn răng chịu đựng đau nhức trở tay vung
đao,đem tên thích khách đánh lén chặt đứt cổ tay đồng thời bay lên một
cước đạp bay.

Song,Diệp Hòa lại chẳng thèm ngó tới thanh trường kiếm bay đến,thậm

chí lười đón,tùy ý để nó “rầm” một tiếng rơi trên mặt đất.

Kỳ Mạch trong bụng bỗng nhiên phẫn nộ,sắc mặt muốn bao nhiêu khó

coi thì có bấy nhiêu khó coi,con ngươi hẹp dài lóe lên ngọn lửa có thể đốt
cháy người

Diệp Hòa thân ảnh linh hoạt di động giữa cây cối,động tác mau lẹ như

nước chảy mây trôi,vừa đánh kẻ địch vừa quát lên: “Ngài trừng ta làm gì?
Ta sẽ không sử dụng kiếm!”

Thiếu niên nghe vậy hơi sửng sờ,thấy nàng chỉ muốn cầm dao gâm làm

binh khí,đang cùng thích khách so chiêu âm thầm chuẩn bị đem đại đao
cầm trong tay giao cho nàng,mình lấy kiếm đối phó với địch lại nghe thấy
thanh âm thanh thúy lần nữa vang lên:

“Đao ta cũng không dùng!”

Kỳ Mạch nhất thời chán nản,tức giận mắng: “Ngu xuẩn! Đao kiếm đều

không dùng,nàng rở lại có phải muốn chết không?”

Diệp Hòa ánh mắt lóe lên,một cước đá vào đầu gối thiếu niên,thiếu niên

hừ lên nửa ngồi xuống kịp thời tránh thoát gã thích khách vung lưỡi dao sắc
bén về cổ hắn. Thiếu niên nhất thời cảnh giác,vung đao chém lên tên thích
khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.