Cho nên,ở trong trạch viện trống trải,mỗi khi bát gia vào phòng Diệp
Hòa,sẽ nghe được thanh âm đứt quãng mang theo hưởng thụ của Diệp Hòa
“Bát gia...... Có thể dùng lực một chút.”
“A,quá nặng, nhẹ chút!”
“Không đúng,hiện tại lại quá nhẹ,nặng một chút......”
“Đừng,đừng như vậy...... vẫn là điểm nhẹ chút đi!”
“Ừ...... Cái này đúng rồi, thật thoải mái a......”
Có một lần lão hộ viện vừa lúc quét lá rụng trong sân,ông không biết nội
tình nghe được mặt đỏ tới mang tai,lắc đầu liên tục thẳng thán bát gia luôn
thanh tâm quả dục,hôm nay sao lại không biết ý tứ thế chứ?
Bát gia thấy Diệp Hòa làm càng ba hồi la nhẹ,một lát lại bảo nặng,khuôn
mặt từ trước đến giờ trầm tĩnh ít có ba động thỉnh thoảng sẽ lộ vẻ bất đắc
dĩ,vẻ mặt buồn cười có,buồn bực có,cuối cùng là im lặng …lại một lần
khác bát gia có chút giận,ngón tay bỗng dời phương hướng bàn chân trắng
nõn khéo léo cong lên.Diệp Hòa sợ nhất chính là cái này,như bị dẫm phải
đuôi mèo hoảng sợ thét chói tai trốn nhanh về phía sau,cái ghế ngưỡng
đụng ngã cái bàn,cái bàn trượt chân ấm trà,bình trà ném tới trên mặt
đất,nước trà lá trà văng đến trên người Diệp Hòa,còn bát gia bình yên vô sự
ngồi trên băng ghế,tâm tình rất tốt cười ha ha.Thanh âm binh binh bang
bang kèm theo tiếng cười để căn phòng từ trước đến giờ yên lặng vắng lạnh
có thêm mấy phần náo nhiệt.
Diệp Hòa cả người chật vật,trợn to đôi vừa đen vừa lung linh nhìn khuôn
mặt nam tử nhìn có chút hả hê tức phì phì nói: “Bát gia,ngài là cố ý!”
Công tử trẻ tuổi nụ cười không giảm,vươn tay kéo nàng lại chăm chú
nhìn nàng ôn nhu nói: “Không phải cô nương cũng cố ý sao?”