LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 116

“Anh nghĩ em ngủ rồi,” anh nói với bóng tối chết chóc. “Anh tìm

chùm chìa khóa.”

“Chìa khóa của anh à?” Sandy nghiêng người bật đèn bàn.

“Hôm qua anh thay quần áo ở đây nên anh nghĩ đã để đâu đó...”

McCade đang mặc chiếc áo khoác đi xe mô tô với quần da đen ôm

khít cặp chấn dài gợi cảm. Nhưng đêm nay trời ấm, ít nhất cũng phải hơn
210. Nếu anh mặc quần da thì nghĩa là dù có định đi đâu, anh cũng sẽ
phóng bạt mạng.

“Anh đi đấu đấy?” cô hỏi, cố gắng làm ra vẻ bình thường.

“Anh cần phóng xe một lúc,” McCade nói.

Cần ư? Tim Sandy chùng xuống khi cô xuống giường giúp anh tìm

chìa khóa. Đây là lý do cho tính phiêu bạt của McCade, lý do thôi thúc ý
định lang thang của anh. Anh sẽ nhảy lên xe ngay giữa đêm để gầm rú dọc
theo xa lộ, để cảm nhận gió vờn trên mặt và trong mái tóc. Ban đầu ảo giác
về tự do tối thượng là đủ thỏa mãn anh, nhưng dần dà những chuyến chơi
đêm của anh ngày càng lâu hơn. Một ngày cô tỉnh giấc sẽ thấy anh đã gói
ghém đồ, sẵn sàng ra đi. Và sau đó, cũng nhanh như khi xuất hiện, McCade
sẽ biến mất.

Nó đang ở trên tủ quần áo của cô. “Đây rồi.”

McCade nhìn cô băng qua phòng để đưa khóa cho anh. Sandy đang

mặc chiếc váy ngủ cotton màu trắng xinh xắn ưa thích của mình. Trông nó
ngọt ngào vô bờ bến và kín đáo. Chỉ có điều trong ánh sáng mờ ảo này cái
thứ chết dẫm đó gần như trong suốt. Với mái tóc xõa tung quanh mặt và
chảy xuống lưng, trông cô gợi tình đến nhức nhối.

“Em không ngủ được à?” anh hỏi lặng lẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.