“Lillian đã nói với em,” Evie nói, như thể nàng đọc được những suy nghĩ
của anh. Nàng ngẩng đầu lên với một nụ cười toe. “Em tự hỏi hình phạt mới
của anh phải là gì đây?”
“Hẳn là em sẽ nghĩ ra điều gì đó,” anh nói mơ màng, và rồi chỉ trong vài
giây sau khi nhắm mắt, anh chìm vào một giấc ngủ sâu với sức mạnh chữa
lành vết thương.
Westcliff đến câu lạc bộ vào tối hôm sau, ngạc nhiên khi biết được
Sebastian đã đến sòng bạc chính lần đầu tiên từ sau vụ nả súng. “Hơi sớm
đấy, không phải sao?” anh hỏi khi Evie đi với anh từ khu nhà riêng đến
phòng tranh tầng hai. Họ được giám sát rất cẩn thận bởi một người làm thuê
mà Cam đã cắt cử tại phòng tranh, như một trong những biện pháp an ninh
tăng cường tại câu lạc bộ. Cho đến khi Bullard bị bắt thì mọi vị khách đều
được bảo vệ một cách kín đáo.
“Anh ấy đang ép buộc bản thân,” Evie trả lời với một nét cau mày. “Anh ấy
không thể chịu được cái ý nghĩ mình bất lực—và anh ấy nghĩ không có việc
gì có thể thực hiện được chính xác mà không có sự giám sát của anh ấy.”
Một nụ cười sáng lên trong đôi mắt tối của Westcliff. “Mối quan tâm thích
thú của St. Vincent với nơi này có vẻ rất chân thật. Ta thừa nhận, ta sẽ
không nghĩ cậu ấy lại gánh lấy một trách nhiệm như thế một cách tự
nguyện. Từ nhiều năm rồi cậu ấy không có mục đích và sống nhàn rỗi—
hoàn toàn là một sự phung phí cho trí thông minh đáng nể của cậu ấy.
Nhưng có vẻ như tất cả những gì cậu ấy cần là một phương tiện thỏa mãn
phù hợp cho tài nghệ của mình.”
Họ đi đến ban công, cùng đặt khuỷu tay lên song chắn và nhìn xuống gian
phòng chính đầy ngập những khách quen từ góc tường này sang góc tường
kia. Evie thấy mái đầu vàng óng của Sebastian ánh lên khi anh nửa ngồi lên
cái bàn trong một góc, thư thái và mỉm cười trò chuyện với đám đông
những người đàn ông vây quanh anh. Những hành động của anh từ mười