“Thế này tốt hơn cho anh ta,” anh nói mà không nhìn nàng. “Không một
người nào đáng phải chịu đau đớn như thế này.”
“Vâng, nhưng anh—“
“Anh ổn,” anh nói, hàm anh rắn lại.
Nhưng anh không ổn. Da anh tái nhợt bên dưới vẻ rám nắng, và anh trông
mất mát đến mức Evie không thể ngăn mình đi đến bên anh và choàng tay
nàng quanh người anh trong một cử chỉ an ủi đầy yêu thương. Anh để nàng
ôm anh, dù anh không đáp lại, và cuối cùng những cơn run rẩy của anh lắng
dịu. Nàng cảm nhận được áp lực nhỏ nhẹ của môi anh trên tóc nàng.
Điều đó, dường như là tất cả những gì Sebastian sẵn sàng cho phép. Bước
tới trước, anh kéo Evie lại và nói cộc cằn. “Đi gọi người khâm liệm đến
đây.”
“Vâng,” chàng trai nói gần như lơ đãng. Anh ngập ngừng. “Họ sẽ nghe thấy
tiếng ồn từ dưới lầu. Chúng ta phải đưa ra một lời giải thích nào đó.”
“Nói với họ có một người đang lau súng thì khẩu súng phát nổ,” Sebastian
nói. “Nói với họ không có ai bị thương. Khi người khâm liệm tới, đưa ông
ta lên bằng ngõ sau. Trả cho sự im lặng của ông ta.”
“Vâng, thưa ngài. Nếu có người cảnh sát nào đó bắt tay vào điều tra—“
“Đưa ông ta lên phòng làm việc—ta sẽ đối phó với ông ta ở đó.”
Cam gật đầu và biến mất.
Kéo Evie ra khỏi dãy phòng, Sebastian khóa cửa, đút chìa khóa vào túi, và
dẫn nàng đến một căn phòng ngủ khác dọc hành lang. Nàng đi theo anh như
trong cơn mơ, cố gắng bắt bản thân phải hiểu những gì vừa mới xảy ra.