LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 129

Nàng lại ôm siết lấy anh :
- Ôi Mike, anh yêu.
Cầu thang nóng bức, Vivian cảm thấy thân thể hừng hực của Mike ép sát

vào lò lửa thân thể nàng. Đôi bàn tay anh dò hỏi, tìm tòi. Giọng nàng run
run, thì thầm :

- Mike ơi không có chỗ nào khác hay sao ?
Nàng cảm thấy hai bàn tay anh dừng lại và biết anh đang suy nghĩ.
Anh ở chung phòng với Frank Worth bên khu nhà dành cho các bác sĩ

tập sự. Tối này cậu ta đi vắng, khuya mới về. Hay là em sang đó với anh
nhé?

Nàng do dự:
- Lỡ ra người ta bắt gặp thì sao ?
- Thì cả hai đứa bị ném ra khỏi bệnh viện - Anh lại hôn nàng - Lúc này

anh bất cần - Anh nắm tay nàng - Ta đi thôi.

Họ xuống mấy cầu thang rồi bước dọc theo hành lang. Một bác sĩ tập sự

trông thấy họ nhưng chỉ nhoẻn miệng cười không nói gì. Lại mấy cầu thang
nữa, lại hành lang. Lần này tại khung cửa ngay trước mặt xuất hiện một cái
bóng trắng.

Vivian muốn đứng tim khi nhận ra đó là bà giám thị y tá ban đêm.

Nhưng bà ta không quay mặt lại và bước vào một khung cửa khác. Hai
người tiến vào một hành lang hẹp và yên tĩnh hơn, hai bên san sát những
cánh cửa khép kín. Ở một vài khe cửa vẫn còn ánh sáng hắt ra, và từ sau
một cánh cửa nào đó vẳng đưa tiếng nhạc. Nàng nhận ra đó là bản Prélude
dạo đầu cung Mi thứ của Chopin. Dàn nhạc giao hưởng Burlington đã diễn
tấu nhạc phẩm này cách đây một, hai tháng.

- Vào đây. - Mike mở một cánh cửa và hai người nhanh chân bước vào.

Phòng tối như mực nhưng Vivian vẫn trông thấy lờ mờ hai chiếc giường
gắn chặt vào tường và một chiếc ghế dựa. Nàng nghe thấy tiếng Mike khóa
cửa sau lưng.

Hai người ôm chầm lấy nhau hăm hở, vội vàng. Ngón tay Mike lần trên

hàng nút áo đồng phục của nàng. Khi chúng ngập ngừng, nàng tiếp tay với
anh. Trên người nàng chỉ còn áo lót. Trong khoảnh khắc anh ôm nàng thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.