LỜI CỦA GIÓ - Trang 107

nói Ân sẳn sàng nghe và chia sẻ.
Phượng Duy phát ngấy vì Ân cứ lải nhải mãi. Cô mím môi đi loanh quanh
phía bên kia vườn. Duy không muốn trông thấy Biên và Khuê thân mật như
thế.
Mà tại sao cô không vờ với Ân để coi phản ứng của Biên thế nào nhỉ? Máu
kiêu căng và háo thắng bốc cao, Duy nắm tay Ân, giọng lạ hẳn đến mức cô
còn không nhận ra giong mình đang nói
- Duy chỉ muốn nghe Ân nói thôi. Nói gì cũng được miễn là không phải
những lời giả dối.
Ân sửng sờ mất mất giây, nó như líu lưởi:
- Anh... anh đã nói rồi, anh thương em.
Phượng Duy chớp mi:
- Mình còn quá trẻ con, Ân không thấy sao? nói chuyện thương yêu lỡ mẹ
hay, nội nghe thì chết Duy đấy. Bởi vậy Duy ghét Ân là như thế.
Ân nồng nàn:
- Nhưng Duy chịu cho Ân thương chớ?
Duy cong môi:
- Hỏng biết.
Dứt lời cô bước vội đi. Ân dạn dỉ nắm tay cô kéo lại. Duy giằng ra:
- Duy không muốn bị trông thấy đâu.
Rồi cô đi về phía nhà mình. Ân phấn khởi đi kế bên, mặt vui như con nít
được quà.
Lan Khuê lên tiếng khi Ân huýt gió:
- Yêu đời quá nhỉ? Nhìn hai người như sam sung sướng thật.
Ân cười toe:
- Khuê cũng thế chớ có riêng gì tụi này.
Khuê gật gù:
- Công nhận Ân xử dụng khổ nhục kế hay thật. Chịu để thầy cho một cặp
trứng ngổng nhưng bù lại có được Duy. Mai mốt phải gọi Khuê là chị đang
hoàng đó nghe.
Duy giậm chân:
- CHị Khuê nói gì em chả hiểu gì hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.