LỜI CỦA GIÓ - Trang 146

Lòng chợt đầy bất nhẫn, Biên trở xuống và ra ghế đá ngồi với bà.
Bà Nhu như hoạt bát hẳn lên:
- Nghe Lan Khuê nói cháu mua hoa và trái cây cho cô Trầm. Bà cám ơn.
Biên nhỏ nhẹ:
- Cháu vẫn xem cô Trầm như cô của minh.
Bà Nhu thở dài:
- Trước kia bà vẩn sợ, mình chết, rồi không biết cô Trầm sẽ như thế nào,
giờ lại nghĩ chả biết linh hồn nó đã siêu thoát chưa. Tội nghiệp sống như nó
đã là tội, nhưng chết như nó lại càng tội hơn.
Biên quan tâm:
- Cháu nghe cô Út mất nhưng không hiểu vì bịnh gì?
Bà Nhu lặng thinh, một lát sau mới nói:
- Nó bị cảm lạnh mà đâu có ai hay.
Rồi bà trớ sang chuyện khác:
- Ba cháu nhận Lan Khuê vào công ty khiến bà vui lắm. Tất cả cũng nhờ
cháu.
Biên buột miệng:
- Không biết Phượng Duy bây giờ sống thế nào hả nội?
Bà Nhu ngập ngừng:
- Cũng tạp ổn. Nghe đâu nó với bạn bè làm ăn, buôn bán dĩa mềm, dĩa cứng
gì đó bà không rành. Dù có được như vậy cũng nhờ cháu... hồi đó đã dạy vi
tính cho nó.
Biên nhíu mày :
- Duy làm ở đâu hả nội?
- Bà không biết. Cháu hỏi làm gì? quên nó đi.
Biên nói:
- Công ty của ba cháu có thể nhận Duy vào làm. Cháu muốn...
- Chắc Duy không bỏ tụi bạn đâu. Thây kệ nó đừng nghĩ tới nó nữa.

Bà Nhu ngập ngừng như muốn nói thêm gì đó, nhưng rồi lại thôi. Biên
cũng không hiểu sao mình nói thế, khi lúc nảy đứng ngay ô cửa sổ, anh đã
tự nhủ phải quên Duy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.