LỜI CỦA GIÓ - Trang 145

Lan Khuê khựng lại:
- Hổng dám đâu !
Rồi cô cáu lên:
- Em không thích đùa như vậy.
Biên nói:
- Anh đâu có đùa, cùng họ hàng có những nét giống nhau là thường tình
mà.
- Nhưng anh ngụ ý gì khi nói thế?
Biên nhếch môi:
- Em đa cãm quá. Anh thấy sao nói vậy chớ chả có ngụ ý gì hết.
Để quyển album lên bàn, Biên khô khan:
- Anh lên gác đây.

Rồi không cần quan tâm xem Lan Khuê nói gì, anh bước vội lên cầu thang.
Dường như Khuê có gọi anh, nhưng Biên vờ không nghe. Cài chốt cửa lại,
anh rút vào cõi riêng. Một cõi riêng cô đơn buồn bã.

Còn có gì để anh nhớ về Phượng Duy nữa không nhỉ? Sự thật đã rành rành
ra đó. Phượng Duy cười bên đứa bé của mình. Hai mẹ con đều trẻ con như
nhau, trông như hai chị em. Hôm trước, Khuê có kể Duy bắt con mình gọi
bà Hiệp là mẹ, gọi mình là chị để che mắt thế gian. Thực hư chưa biết thế
nào, Nhưng những tấm ảnh được chup rất đẹp ấy đã nói lên tất cả. Đã tới
lúc Biên quên hẳng Phượng Duy rồi.

Cái chuông gió anh vừa mua khi về SG lại leng keng. Âm thanh của nó
không hay bằng âm thanh của cái cũ. Biên bật cười vì nhận xét đầy chất
hoài cảm của mình. Câu thơ cũ lại vang lên trong tâm trí anh.
"Ô cửa sổ nốt nhạc nào rơi xuống
Âm thanh buồn hiu hắt đậu trên vai... "

Biên nhìn xuống khu vườn lâm thâm tối và thấy bà Nhu đang thơ thẩn bên
gốc khế già. Cái dáng ốm yếu của bà trông tội nghiệp làm sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.