LỜI CỦA GIÓ - Trang 149

- Để xem nếu Duy thích, mình sẽ đưa Duy đi gặp Biên, Trưa nào ảnh cũng
ăn ở quán M. Chổ ấy khá lý tưởng để hò hẹn.
Phượng Duy dằn chồng dĩa xuống mặt tủ kính
- Duy không thích.
Trung ung dung hát:
- Thôi em đừng dối lòng, dù sao chăng nữa cũng nhớ đến tình đôi ta.
- Mình nhớ nhưng người ta không, cũng chả ăn thua . Tốt hơn đừng khuấy
động quá khứ .
- Một suy nghĩ bi quan yếm thế, đâu phải tính cách của Phượng Duy?
Duy thở dài, cô trầm ngâm thú thật:
- Nhớ tới Biên, Duy lại bị cô Út ám ảnh. Nếu chiều đó mình đừng để tình
cảm chi phối đến mức quên khoá cổng, cô Út đã không bỏ đi lang thang và
mọi chuyện đã không xẩy ra. Mình chưa bao giờ tha thứ cho bản thân,
trước đây, bây giờ và mãi mãi về sau cũng thế. Bởi vậy Trung đừng nhắc
tới Biên, hãy để Duy thanh thản.
Trung kêu lên:
- Tại sao Duy lại tự kết tội mình như thế?
Duy rùn vai :
- Mọi người đều kết tội Duy như thế mà.
- Chắc gì họ đúng? người ta đã từng đổ lỗi cho người đã từng phạm lỗi đó,
cho dù lần này họ không hề...
Duy cười buồn:
- Tiếc thay, chỉ Trung nghĩ như vậy.
Trung đứng lên:
- Mấy giờ Duy về?
- Hôm nay mẹ mình đón bé Búp, mấy giờ mình về cũng được hết.
- Vậy Duy phụ Hoàng nhé, Trung đi đây.

Leo lên chiếc 79 cà tàng, Trung đánh mấy vòng tới các mối quen bỏ đủ số
dĩa rồi... đáp lại quán M. nơi Trung vẫn thường ghé ăn trưa.

Cũng như mọi khi, anh vừa ăn vừa trao đổi thông tin với những người cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.