LỜI CỦA GIÓ - Trang 87

Trần Thị Bảo Châu

Lời của gió

Chương 7

Thắng rủ rê:
- Còn sớm ghé nhà tao chơi chứ về làm gì?
Ngần ngừ một chút Biên gật đầu. Về làm gì giờ này khi anh biết chắc Lan
Khuê lẫn Phượng Duy đều đi vắng. Anh sẽ buồn đến rã rời trong khu vườn
đầy gió ấy. Biên không muốn thế...
Thắng hồ hởi:
- Ông bố tao mới tậu giàn compact mới nghe phê lắm. Bảo đảm mày sẽ mê
tít.
Biên lại gật đầu Phượng Duy cũng rất mê nhạc. Con bé có một máy
cassette cũ và một mớ băng đã nhão, như Duy vẫn hay nghe. Những buổi
trưa vắng, tiếng nhạc vang lên cũ kỹ, buồn bả khiến người ta cứ thổn thức,
nhưng vì lẽ gì thì không biết được.
Thắng phóng khoáng:
- Dĩa mới nhiều lắm. Mày cứ lấy về nghe thoải mái.
Biên Cười:
- Ờ rồi tao sẽ mượn, chỉ sợ mày xót của.
Anh có một máy dĩa chạy pin, Lan Khuê trông thấy và mượn ngay, dù con
bé có một máy walkman loại xịn. Biên thật khó chịu khi trước mặt Phượng
Duy, Khuê líu lo khen máy của anh tốt, nhạc anh tuyển riêng cho Khuê
tuyệt hay . Lẽ ra Khuê đã trả lại anh, nhưng anh nhiệt tình với Khuê quá,
con bé chưa đành lòng trả vì sợ anh buồn.
Khi nghe Lan Khuê huyên thuyên như vậy, Phượng Duy chỉ cười nhạt. Dạo
này Khuê hay lân la xuống nhà Duy, chẳng biết hai cô nàng rù rì chuyện gì
mà Khuê tươi roi rói, còn Duy đã lầm lì xa lánh, nay còn xa lánh lầm lì hơn
nữa với Biên.
Thái độ của Duy khiến anh ray rứt khôn nguôi. Cô bé vẫn chưa bỏ qua
chuyện đó cho anh. Còn ah thì cố chấp chưa ngỏ lời xin lỗi thêm lần nữa.
Dạo này Duy và Khuê đã nghĩ học . Hai cô đang ráo riết ôn tập để thi . Chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.