LỖI ERROR 404 - Trang 61

chai rượu gạo và một điếu cần sa, uống đi, và hút đi, rồi tôi với anh cùng đi
xuống.

Leo lên ba ngày, tôi đi xuống mất nửa ngày. Đến chân núi, tôi lăn ra

ngất, và nhập viện truyền nước gần tuần mới về mức bình thường. Không
hiểu là may hay là xui?

Nhưng sau đấy tôi vẫn đi tiếp. Vẫn bước một, bước hai, rồi đi mãi.

Một, hai, một, hai.

Tôi vẫn đi. Thời gian đầu, nơi mới, người mới, tôi thấy mình như

được thở hắt ra mỗi lúc máy bay cất cánh khỏi Singapore. Rồi thế quái nào,
nỗi buồn lạnh, tôi nhiễm lạnh, và nó cứ ăn sâu dần, ăn sâu dần, vào đến
phổi, hết thuốc chữa. Giờ tôi có thở hắt ra thì nó cũng đau buốt.

Từ vui chơi ở Pháp, thư giãn ở Indonesia, quân sầu ở Philippines, tìm

lại niềm vui ở Nhật Bản, không quan tâm gì ở Lào, nó biến thành vẫn chán
ở Mỹ, vẫn buồn ở Campuchia, vẫn cô đơn ở Myanmar, vẫn muốn chết ở
Đài Loan.

Đi bao nhiêu nơi, tới bao nhiêu chỗ, tôi vẫn như con chuột ở trong một

cái lồng kính; mà một khi đã thế, ở đâu cũng là ở trong cái lồng mà thôi.
Nhưng tôi là cái lồng hay con chuột, tôi cũng không biết nữa. Bị giam cầm
trong chính hình hài của mình, không có lối thoát nào ngoài việc chờ cho
đến lúc cái lồng đi xuống đất. Mọi người ở ngoài, đập phá, la hét, gọi tôi,
tôi cũng biết đấy, nhưng những âm thanh đã bị tắt hết. Kính là kính cách
âm, và tôi có muốn đến mấy cũng không thể hiểu nổi ai đang nói gì, tôi
phải làm gì, tôi chỉ có thể cảm nhận được sự tức giân ôm chụp bên ngoài sự
cô độc của tôi.

Tức giận, tức giận đến phát điên người.

Tuấn Jun bảo: "Có khi kiếp trước em là cái máy tính."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.