LỜI HỒI ĐÁP 1997 - Trang 370

“Người nổi tiếng nhất cái đất nước Đại Hàn dân quốc này lại thích mình,

chứng tỏ mình cũng là đứa con gái có sức hấp dẫn còn gì. Joon à, nếu…
sau này… mình sinh con ra, mình sẽ phải khoe với nó. Ngôi sao xuất hiện
trên ti vi kia kìa, ngày xưa đã từng thích mẹ đấy. Chắc chắn mình sẽ rất tự
hào. Joon à. Cảm ơn cậu… vì đã thích mình. Nhờ có cậu mà tuổi hai mươi
của mình đã rực rỡ hơn rất nhiều.”

Biết ơn và có lỗi, tất cả đều là những cảm xúc thành thật của Na Jung.

Cô mỉm cười. Ước nguyện cuối cùng của Chil Bong, Na Jung đã là người
nhận ra trước. Món quà cuối cùng của Na Jung sưởi ấm trái tim Chil Bong.

“Mình cũng vậy.” – Chil Bong cũng khẽ mỉm cười.

Đêm hôm đó, Chil Bong ngồi lại một mình trong sân bóng, nước mắt

cuối cùng cũng tuôn rơi. Tình yêu, lựa chọn tàn nhẫn của hiện thực và
những nỗi buồn chất chồng bấy lâu nay trong lòng cậu cứ thế trào ra không
dứt. Nỗi rung động đầu tiên mà cậu phải xóa bỏ, phải quên đi. Chil Bong
kéo chiếc mũ bóng chày trùm xuống mặt, chìm sâu vào thế giới của riêng
mình, một thế giới đầy những cảm xúc hỗn độn, đau đớn mà nồng nhiệt,
buồn bã mà mê say.

Sáng hôm sau, trong phòng bệnh của khoa ngoại chỉnh hình, giáo sư Kim

xoay cánh tay Chil Bong, khuôn mặt đầy căng thẳng.

“Tệ quá. Tình trạng mãi không khá lên thế này, có khi sẽ phải động dao

kéo vào thôi…”

Chil Bong im lặng mặc chiếc áo phông lên người. Cậu đã dự đoán trước

việc này sẽ xảy ra. Kiểm tra tấm phim MRI chụp lưng của Chil Bong, thái
độ của giáo sư căng thẳng hơn nữa. Khuôn mặt Chil Bong cũng u tối theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.