LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 222

Vào giờ này, mấy con phố quanh khu hội chợ vẫn vắng tanh. Những tờ

giấy thấm dầu nhòe nhoẹt trên lớp nhựa đường phủ tuyết trắng, giữa đám tờ
áp phích nhỏ bị bung ra và đống cốc rỗng không. Đèn đường chuyển sang
màu đỏ mà chẳng ảnh hưởng gì tới tình hình giao thông im ắng. Một thành
phố ma.

Brady ngược theo một lối đi dành cho người đi bộ giữa tiếng gào thét

của những trận gió đang đập vào cửa sắt cuốn của các gian hàng xập xệ.
Mấy con chó bắt đầu kêu ăng ẳng từ đằng xa; một dấu hiệu của sự sống
khiến anh yên tâm hơn. Anh ra khỏi cái mê cung bị bỏ quên này để trèo lên
lối đi dành cho người đi bộ ôm lấy bờ biển, chỗ này cũng vắng tanh.

Anh nghĩ đến không khí của bộ phim Angel Heart.
Không, so với thứ này, bộ phim của Parker rạo rực niềm vui!
Sau khi sải bước trên suốt gần một ki lô mét bờ kè lát ván trơn tuột,

Brady mới nhìn thấy khu nhà vệ sinh công cộng cũ nơi Kermit đang sống.
Anh đi xuống cầu thang nhỏ, bên cửa Nam giới. Một phần của khu nhà vệ
sinh nằm dưới con đường đi bộ. Cửa đóng kín. Có một vũng nôn đằng
trước, loang lổ trên mặt băng.

Brady gõ mạnh lên cánh cửa.
“Kermit?”
Chẳng có ai trả lời, anh xoay nắm đấm. Cửa vẫn mở.

Một quầng sáng vàng nhờ nhờ phản chiếu trên nền gạch.
“Kermit?”
Brady đi theo quầng sáng về phía căn phòng lớn, tại đó một cây nến đặt

trong vỏ lon soda được cắt cụt đang cháy. Cái túi ngủ nằm trên thảm sàn,
dưới hàng bồn tiểu gắn tường. Một chiếc bếp ga du lịch, một chồng quần áo
được gập gọn và nhiều hộp đồ ăn đựng sát vào tường.

“Bị ám ảnh, đúng không?” Một giọng nói trầm và bình thản cất lên sau

lưng anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.