Hadès nhìn anh.
Ánh mắt điên dại.
Hắn gầm rú, lao lên, những sợi tóc tết dài bốc khói đựng đứng, hai cánh
tay to khỏe dang ra, sẵn sàng giáng xuống những cú đánh, cơ đùi hắn
không ngừng chuyển động với một mục đích duy nhất: tóm được Brady.
Brady muốn chạy trốn ngay lập tức.
Một cú vồ mạnh trúng sống lưng, anh sụp xuống.
Hadès chồm lên anh, khiến lưng anh nhói đau dữ dội, và những nắm đấm
liên tục nện vào Brady.
Gò má anh vỡ ra trong ánh chớp chói lòa.
Mũi anh lún xuống và truyền tác động của cú sốc tới tận não.
Một dòng máu nóng ngay lập tức chảy qua hai lỗ mũi.
Hàm răng va mạnh vào nhau, một chiếc làm nứt chiếc phía trên, hai
chiếc khác đập vào nhau, lưỡi bị kẹt ở giữa, rách ra, giống như một quả
chuối bị đè nát, phòi ra giữa kẽ hở của vỏ chuối.
Một cú đấm khác vào tai, hàm răng anh long ra.
Lúc này, Brady chỉ còn là một cột sóng biết phát ra tín hiệu duy nhất: tín
hiệu của sự đau đớn. Những tiếng ong ong như kim châm đau đớn đến
không thể chịu nổi đang có nguy cơ khiến anh chìm vào vô thức.
Anh chỉ còn tập trung vào duy nhất các ngón tay.
Báng súng.
Chốt an toàn.
Cò súng.
Không tài nào rút được khẩu súng ra khỏi túi.
Những tiếng nổ dường như quá xa vời, không có thực, bị tiếng của một
đoàn tàu ở đâu đó trong cái đường hầm mê cung kia nuốt trọn.
Anh đã bắn bao nhiêu phát?
Anh nghẹt thở, ngực như bị đè nát dưới sức nặng của kẻ tấn công mình.