LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 133

Một lần nữa, chúng tôi lại sai. Có tám người đến. Nhưng một

trong số họ là Alex; mùa hè đó, Alex đã đến New York, trở thành
thực tập viên chính thức đầu tiên của chúng tôi. Cô ấy và Andrew
Gray về sau đã tham dự khóa Học kỳ Trên biển, cả hai người đều
muốn khám phá thế giới rộng lớn bên ngoài ngôi nhà của mình.

Alabama, chúng tôi gặp một người phụ nữ lớn tuổi đầy nhiệt

huyết, chủ một nhà hàng, bà cho chúng tôi câu nói hay nhất
chuyến đi. “Cháu yêu, người lạ chỉ là một người bạn mà ta chưa từng
gặp mặt mà thôi!” bà tuyên bố. Câu nói ấy nghe có vẻ không thật,
nhưng quả đúng là vậy, và chúng tôi đã được trải nghiệm điều đó
hết lần này đến lần khác dọc trên hành trình.

Khi tôi phát biểu tại Tulane, căn phòng rốt cục cũng đầy người,

lần này có khoảng 50 sinh viên đang theo học ngành phát triển
quốc tế. Tối đó, một sinh viên đã gặp chúng tôi uống bia, và vài
tháng sau, cậu ta đã bắt đầu tổ chức các buổi hòa nhạc để gây quỹ
cho PoP.

Tôi bắt đầu nhận ra rằng việc có bao nhiêu người trong phòng

đi nữa không quan trọng. Nếu tôi có thể truyền cảm hứng để một
người sẵn sàng đại diện cho chúng tôi hành động (tổ chức sự kiện,
quyên tặng món quà sinh nhật của mình, hoặc khởi lập một câu lạc bộ
PoP), thì tổ chức sẽ có được một cá nhân tâm huyết sẵn sàng phát
triển nó hơn nữa. Ở Chelsea, Andrew và Alex, tôi đã thấy tác động
của việc có được điểm tựa.

Vì vậy, với mỗi bài phát biểu của mình, cho dù có bao nhiêu khán

giả đi nữa, tôi đều tập trung vào việc tìm kiếm người có đôi mắt
sáng lên nhất khi lần đầu nghe được câu chuyện của chúng tôi.
Phải mất rất nhiều thời gian luyện tập tôi mới có thể xác định
được người đó trong cuộc nói chuyện, nhưng tôi vẫn kiên trì – tìm ở
mỗi phòng một người và biến họ thành Chelsea Canada.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.