LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 184

Bạch Bích thở ra một hơi, sau đó lại thêm vào hoặc sửa chữa một số

chi tiết, một số bóng đen cần phải tô đậm hơn. Cuối cùng cô dùng mực đen
viết vào chỗ trống bên trái bức tranh từ trên xuống bốn chữ: Đoạn hồn Lâu
Lan.

Bức tranh quảng cáo cuối cùng đã hoàn thành. Lần trước cô đã nói, cô

phải vẽ bức tranh áp phích cho vở kịch “Đoạn hồn Lâu Lan” để thay thế tác
phẩm dở tệ treo ở trước cửa rạp. Cô biết rằng, bây giờ rất nhiều những
quảng cáo tương tự người ta đều chế tác bằng vi tính, nhưng cô vẫn thích
cách vẽ thủ công, bởi vì cô tin vào cảm giác của bút vẽ, cảm giác này mãi
mãi thắng những con chuột. Bạch Bích cầm bức tranh quảng cáo lên, đây
có lẽ là bức tranh lớn nhất trong số các bức tranh cô đã từng vẽ, cô phải
treo nó lên tường mới vẽ xong được, bởi vì toàn bộ bức tranh còn dài hơn
cả chiều cao của cô và chiều rộng của nó cũng phải gần một mét. Bạch
Bích mở cửa sổ, treo bức tranh xuống bên dưới, để cho gió thổi khô thuốc
màu, sau đó cô lặng lẽ ngồi trước cửa sổ ngắm nhìn cô gái trong bức tranh.
Nhìn cô gái đang bê đầu người yêu, cô bỗng nhớ đến Mathilde trong “Đỏ
và đen”, cô mặc tang phục để kỉ niệm mấy trăm năm ngày người tình của
hoàng hậu bị vua nước Pháp đưa lên đoạn đầu đài. Người đó cũng chính là
vị tiền nhân của gia tộc cô, hoàng hậu là người bê đầu của ông ta đi mai
táng.

Bỗng nhiên Bạch Bích nghĩ đến mình.

6

Hai giờ chiều, Bạch Bích mới ra khỏi nhà. Cô đeo cái ống tranh dài

quá khổ, phải tới hơn một mét, ống tranh đựng bức quảng cáo cho vở kịch.
Đeo ống tranh đi trên đường trông rất nổi bật, nhưng cô không để ý lắm
hoặc là đã sớm quen rồi. Cô đi nhanh đến tàu điện ngầm, mắt liếc nhìn
những bức bích hoạ trên đường, bây giờ không phải là giờ cao điểm, xe
điện ngầm cũng không đông người lắm, cô mua một vé đường ngắn, rồi
bước vào ga.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.