LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 185

Khi đoàn tàu gào rít lao tới rồi từ từ dừng lại trên sân ga, Bạch Bích

bỗng có một ảo giác, cô cảm thấy khi cánh cửa toa xe mở ra, Giang Hà từ
trong bước ra cười với cô. Đương nhiên, Giang Hà không thể nào bước ra
từ trong toa xe đó được nữa, nhưng khi bước vào, cô lại nhìn thấy một
người khác. Đúng là đôi mắt kia, vừa bước vào trong toa, cô đã cảm thấy
nó, Bạch Bích nhìn bốn xung quanh, cuối cùng ánh mắt cô gặp đôi mắt kia.

Cô ta tên là gì nhỉ? Trong đầu Bạch Bích bỗng bật ra một cái tên: Lam

Nguyệt. Lam trong màu lam, nguyệt trong nhật nguyệt. Cái tên này cùng
với đôi mắt và những vấn đề liên quan với nó đã để lại một ấn tượng sâu
sắc trong lòng Bạch Bích. Lúc này đôi mắt ấy đang ở trước mắt cô.

- Chào chị, Lam Nguyệt!

Bạch Bích bước đến bên cạnh cô diễn viên sân khấu Lam Nguyệt.

Môi Lam Nguyệt hơi nhếch lên, mỉm cười một cách khó hiểu, cô gật

đầu rồi nhẹ nhàng nói:

- Chào chị, chị tên là Bạch Bích, đúng không? Tôi vẫn nhớ chị, chị nói

chị là bạn của Tiêu Sắt, lại còn là một họa sĩ nữa.

- Tôi đã bao giờ nhận mình là hoạ sĩ đâu. Chị đang đi tham gia diễn

tập à?

Lam Nguyệt gật đầu.

Bạch Bích cười, nói:

- Thế thì hình như tôi đến sớm rồi, tôi đến để xem Tiêu Sắt và mọi

người diễn tập.

- Hoá ra là chúng ta cùng đường, thế thì nhanh lên thôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.