LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 187

hôm nay trong mắt cô, mặt Lam Nguyệt còn trắng nhợt hơn. Lam Nguyệt
hình như nhận thấy ánh mắt của Bạch Bích, cô nhẹ nhàng nói:

- Bạch Bích, đừng nhìn tôi như thế!

- Xin lỗi! - Bạch Bích hơi ngượng nói: - Tôi chỉ cảm thấy chị là một

diễn viên có khả năng phi thường, chị có thể trở thành một diễn viên tài
năng.

Lam Nguyệt quay đầu lại mỉm cười, nói:

- Cảm ơn chị, tôi cũng không biết tôi có phải là diễn viên không. Thực

ra chúng ta, mỗi người đều chẳng phải là đang diễn kịch sao?

- Chúng ta mỗi người đều chẳng phải là đang diễn kịch sao?

Bạch Bích tự nhủ, cô gật đầu với chính mình.

- Đúng vậy, chị xem những người đang lặng lẽ đi trên đường, họ mỗi

người đều sắm một vai diễn trong cuộc sống, có người thì diễn cho người
khác xem, còn có người thì diễn cho chính mình xem. Tôi thì biểu diễn cho
mình xem.

Lam Nguyệt vội nói tiếp:

- Cho nên, tôi không chú ý đến cảm giác của người khác.

- Nhưng khi chị biểu diễn trên sân khấu đã cho chúng tôi một cảm giác

rất tốt.

- Thật thế sao? - Lam Nguyệt nói xong cất tiếng cười, làm cho Bạch

Bích cảm thấy thật kỳ lạ. Tiếng cười ấy như tự chế giễu chính mình.

Vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc họ đã đi qua đoạn đường giống như

mê cung, đến trước cửa rạp, tấm quảng cáo dở tệ vẫn treo đàng hoàng ở chỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.