LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 188

cũ.

Bạch Bích đứng trước cửa nói:

- Bây giờ có thể bỏ tờ quảng cáo này đi được không?

Lam Nguyệt gật đầu, cô gọi một cuộc điện thoại di động cho người

phụ trách công tác tuyên truyền của đoàn, nửa phút sau, đạo cụ kiêm kế
hoạch tuyên truyền từ trong rạp chạy ra. Anh ta lập tức hạ ngay bức quảng
cáo cũ xuống, ngượng ngùng nói:

- Xấu hổ quá, tờ quảng cáo này là tôi vẽ đấy, vẽ quá hồ đồ, khiến các

bạn cười.

Sau đó, Bạch Bích lấy ống tranh ở trên lưng xuống, mở nắp, lôi bức

tranh đã được cuộn tròn ra. Cô cẩn thận, thong thả mở nó ra, cùng với sự
giúp đỡ của người đạo cụ, họ treo bức tranh lên.

Sau khi treo xong, người đạo cụ nói đầu tiên:

- Vẽ rất đẹp, hoạ sĩ nào vẽ đấy?

- Chính là chị Bạch đây vẽ. - Lam Nguyệt nhẹ nhàng nói.

Người đạo cụ nhìn Bạch Bích từ đầu đến chân, miệng nói:

- Trẻ thế này mà đã là hoạ sĩ rồi!

Sau đó anh ta nói trong rạp đang dàn dựng sân khấu, thế rồi lại vội

vàng chạy vào.

Lam Nguyệt lặng lẽ ngắm nhìn bức tranh quảng cáo mới, cô đứng yên

như bị đóng đinh, trông giống như một bức điêu khắc bằng đá hoa cương,
còn đôi mắt cô thì đối diện với đôi mắt trong bức tranh. Một lúc sau, cô
mới chậm rãi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.