LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 189

- Đây là bức tranh quảng cáo đẹp nhất mà tôi từng xem!

- Chị quá khách sáo rồi!

Lam Nguyệt đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Bạch Bích nói:

- Chị làm thế nào vẽ được đôi mắt trong bức tranh quảng cáo này?

- Nói thật, đôi mắt này tôi gặp trong mơ. Đúng vậy, trong giấc mơ!

- Mơ? Phải rồi, mơ, chúng ta chẳng phải đang sống trong mơ sao?

Giống như Trang Châu mộng hồ điệp[25]. - Lam Nguyệt lạnh lùng nói.

Câu nói này chạm đến tâm sự của Bạch Bích:

- Nói rất hay, làm sao mà chị toàn nói những câu sâu sắc thế?

Bạch Bích thật sự cảm thấy khâm phục cô diễn viên đang đứng trước

mặt.

- Tôi chẳng qua chỉ nói những điều mắt thấy tai nghe trong cuộc sống

mà thôi, có gì là sâu sắc đâu. Tại sao con người ta cứ coi những điều nông
cạn thành sâu sắc, coi những điều sâu sắc thành nông cạn thế nhỉ? Thôi
được, lại thế rồi, cứ coi như tôi chưa nói gì nhé!

Lam Nguyệt mỉm cười, ngừng một lúc, cô lại nói:

- Vì sao lại để cho tay cô gái bê một cái đầu đàn ông?

- Chẳng biết nữa, chỉ là cảm giác thôi!

Lam Nguyệt lại nhìn Bạch Bích bằng ánh mắt đặc biệt, nói:

- Chị biết không? Bức tranh này rất hợp với kịch bản, đây là đầu người

yêu cô ấy. Nói thật, tôi rất hâm mộ cô ta!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.