Thực ra, anh chàng này cũng chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi, nhưng lại cứ
luôn miệng gọi anh là thầy. Diệp Tiêu chỉ khẽ nói:
- Vất vả cho cậu quá, sao cậu lại phát hiện ra chỗ này?
- Cũng không được tính là em phát hiện ra, là chủ nhà báo án. Chủ nhà
của căn hộ này phát hiện ra cô gái thuê phòng đã mất tích mấy tháng nay, lo
lắng đã xảy ra chuyện gì, nên báo cảnh sát, sau đó cảnh sát khu vực mở cửa
ra, tìm thấy một số vật chứng. Thông qua sự xác nhận của chủ nhà, đã
chứng thực được cô gái thuê phòng thì ra là Nhiếp Tiểu Thanh, cũng chính
là người mà thầy nói là Lam Nguyệt. Sau khi biết tin này, em liền vội đến
đây, đồng thời thông báo cho thầy.
- Cậu hãy dẫn tôi đi xem nào!
Họ bước vào phòng, trong phòng âm u lạ thường, có một bức tường
chéo, bên ngoài tường chắc là mái nhà chéo. Cả căn phòng chỉ có một ô
cửa sổ, hơn nữa còn rất thấp, phải cúi đầu mới nhìn thấy cảnh vật bên
ngoài. Diệp Tiêu cúi đầu, anh nhìn thấy bên ngoài cửa sổ trời đã tạnh mưa.
Trước mắt là từng tòa nhà được xây dựng vào những năm 20, nơi xa nhất
chính là mấy tòa nhà bên bờ biển.
Anh chàng đó bật đèn, lúc này anh mới có thể nhìn rõ được cách bài
trí trong căn phòng, nói một cách chính xác, đây là căn gác xép. Căn phòng
chỉ rộng mười mấy mét vuông, không có nhà vệ sinh, có lẽ muốn đi vệ sinh
cần phải ra nhà vệ sinh công cộng bên ngoài. Có một chiếc giường nho
nhỏ, một tủ phấn, một tủ quần áo, một chiếc ti vi, và một máy video, không
có máy VCD. Chắc là những đồ đạc này đã có sẵn trước khi Nhiếp Tiểu
Thanh chuyển đến. Trong lòng Diệp Tiêu trào dâng thứ cảm giác thật khó
tả, Nhiếp Tiểu Thanh, cũng chính là Lam Nguyệt, cô đã qua đời hơn năm
tháng rồi, nhưng cho đến tận bây giờ, mới tìm thấy nơi ở của cô. Diệp Tiêu
thoáng nhẩm tính trong đầu, từ khi Lam Nguyệt rời khỏi Viện Nghiên cứu
Khảo cổ cho đến lúc cô chết, khoảng thời gian chừng một tháng. Trong một