LỜI NGUYỀN LỖ BAN - TẬP 1 - Trang 106

lên cao rồi rào rào rơi xuống. Một hồi lâu sau, mặt hồ mới dần dần im ắng
trở lại.

Quỷ Nhãn Tam bắn ra một que diêm đang cháy. Vào khoảnh khắc que

diêm sắp rơi xuống mặt hồ, họ đã kịp nhìn thấy một vệt đỏ bầm trong nước.

Khối đá Thái Hồ ở phương Chấn cách quá xa, Lỗ Thịnh Hiếu không thể

nhìn thấy vệt máu in trên đó, ông đã già rồi, lại đang bị nội thương. Còn Lỗ
Nhất Khí chỉ nhận ra được một vài đốm đen sẫm khác hẳn với màu đá. Chỉ
có Quỷ Nhãn Tam đã từng luyện qua tựu dạ nhãn nên nhìn thấy rất rõ. Hắn
thấy những vệt máu đỏ tươi bắn đầy trên khối đá, chảy thành những đường
ngoằn ngoèo, chảy thành những vòng cung uốn lượn, thành những vệt sắc
nhọn tung toé khắp bốn phía; giống như hoa cúc, giống như hoa hồng,
giống như hoa mai, rực rỡ và diễm lệ xiết bao. Nhưng liệu có ai tin được
rằng, vẻ đẹp đó đã rời rụng khỏi cành, đã chìm trong bùn đất.

Một bầu hào khí tình trung nghĩa, bỗng hoá rợp trời mưa đỏ bay…

Quỷ Nhãn Tam giật lùi về phía sau một bước, để chừa một khoảng trống

phía trước, hướng về phía phương Tốn trong hồ, “bịch” một tiếng quỳ sụp
xuống, dập đầu liền ba cái, trong miệng bật ra một câu ngắn ngủi mà đầy
cảm khái:

- Ông Hạ, ông thật anh hùng!

Sau đó đứng dậy, nhấc chiếc hòm gỗ của Lỗ Thịnh Hiếu lên lưng, nhìn

Lỗ Nhất Khí, hỏi khẽ:

- Đi chứ?

- Đi! – Lỗ Nhất Khí quả quyết, rồi dìu Lỗ Thịnh Hiếu dậy, tiếp tục bước

vào Điên phốc đạo đã không còn là Điên phốc đạo.

Đi, chắc chắn là phải đi rồi, nhưng phải đi thế nào đây? Con đường dưới

chân không phải muốn đi là có thể đi qua được.

Lỗ Nhất Khí không nói phải đi như thế nào, Lỗ Thịnh Hiếu và Quỷ Nhãn

Tam cũng không hỏi. Song từ giọng nói quả quyết của Lỗ Nhất Khí, thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.