LỜI NGUYỀN LỖ BAN - TẬP 2 - Trang 71

Chương 2.5 DỨT ÁO TÌNH

Ông Lục vẫn bám theo bóng người trước mặt. Thân hình đó thoăn thoắt

tựa bóng ma, mới thấy ở phía trước khoảng chục bước chân, chớp mắt một
cái, đã ở ngoài mười lăm bước.

Ông Lục mặc kệ. Ông chỉ biết liên tục đẩy nhanh nhịp bước, vừa thể hổn

hển vừa đuổi sát theo sau. Ông không để tâm mình đã chạy tới đâu, cũng
chẳng kịp quan sát quang cảnh xung quanh ra sao. Lúc này, cho dù có
người đi qua ngay bên cạnh, có lẽ ông cũng không nhìn thấy. Trong mắt
ông giờ đây chỉ còn nhìn thấy cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện ở phía trước.

Băng qua nhà trước, vòng quanh phòng ốc, ra khỏi sảnh đường, chạy dọc

hành lang, chạy ngang giếng trời, rồi lại băng qua nhà, ra khỏi sảnh… Cuối
cùng ông Lục cũng đã đứng khựng lại, vì bóng người phía trước đã biến
mất. Trước mặt ông là một dòng kênh thẳng tắp chắn đường. Ông Lục
chậm chạp xoay người, thở từng hơi hổn hển, ngẩng đầu nhìn khắp xung
quanh. Lúc này, ông mới phát hiện ra mình đã ở bên ngoài cổng chính của
tòa trạch viện.

Hơi thở hào hển của ông Lục đột nhiên ngưng bặt, tựa như cổ họng vừa

bị thứ gì đó bop nghẹt.

Cổng chính vẫn mở toang, nhưng ông Lục không dám chạy ngay trở vào.

Ông đã xông ra rất đường đột, nhưng muốn trở vào chắc chắn sẽ không dễ
dàng như vậy. Ông kéo chiếc sọt mây trên vai ra trước ngực che chắn, sau
đó xoay người một vòng, quan sát kỹ lưỡng cách bài trí của cổng chính và
bố cục phong thủy trước cổng.

Ông đã kinh ngạc, đã nghi hoặc, và bắt đầu bấn loạn.

Cổng chính của trạch viện cũng giống hệt cổng sau, đều có một dòng

nước chảy thẳng vào giữa cổng, chỉ khác ở chỗ trên dòng sông ở đây có bắc
ngang một nhịp cầu cong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.