LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 168

"Em am hiểu chuyện cởi quần áo gớm nhỉ." Đại Bảo đứng bên cạnh

châm chọc.

Sư phụ lừ Đại Bảo một cái, nói: "Nghiêm túc đi! Không cần cởi dép

mà vẫn có thể hoàn thành toàn bộ quá trình hiếp dâm, giết người, vậy thì tại
sao hung thủ còn phải cởi dép của nạn nhân ra?"

"Phải, điểm mấu chốt là trên cơ thể nạn nhân lại không có nhiều vết

thương do kháng cự." Tôi cầm chiếc dép lên nhìn, nói. "Kiểu xăng đan cũ
này muốn giật ra cũng không phải dễ. Móc khóa dép đã được mở ra, cho
thấy hung thủ trước tiên phải tháo quai dép, sau đó mới cởi dép nạn nhân
ra. Nếu như vậy, hung thủ còn tay đâu để khống chế nạn nhân nữa?"

"Khi hung thủ cởi dép ra, nạn nhân đã mất khả năng chống cự." Đại

Bảo nói.

Tôi gật đầu, nói: "Tổn thương gây ra trong quá trình cưỡng hiếp có

phản ứng sống rõ rệt, điều này chứng tỏ sau khi hung thủ thực hiện hành vi
cưỡng hiếp, giết người mới tháo dép của nạn nhân ra. Đây đúng là một
hành động dư thừa rất kỳ quặc."

"Bởi vậy tôi mới nói rằng khúc mắc của mình đã được tháo gỡ một

nửa." Sư phụ nói. "Tới nhà xác, khám nghiệm lại tử thi."

Trên xe, tôi băn khoăn hỏi sư phụ: "Khi chúng ta khám nghiệm tử thi,

không phát hiện ra trên chân của nạn nhân có vết xước hay vết thương nào.
Hơn nữa, tối hôm qua, em còn quan sát rất kỹ từng tấm ảnh chụp, không
thấy bàn chân của nạn nhân có gì khác thường."

"Đừng vội!" Sư phụ xua tay. "Nếu là tổn thương nhẹ, có lẽ rất khó

phát hiện ra. Nhưng sau khi thi thể đưa vào kho đông lạnh, tổn thương sẽ
hiện ra rõ hơn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.