Bên mông phải của chiếc váy có một túi chìm, không chú ý sẽ không
thể phát hiện ra. Cái túi hơi phồng, tôi liền đưa ngón tay vào banh miệng túi
ra, soi đèn pin vào, phát hiện ra thấy có một vài vết màu đen. Tôi vội vã lộn
ngược túi ra.
"Anh họ thánh thật!" Đại Bảo kinh ngạc reo lên. "Đây là dấu vết của
ba đầu ngón tay! Nhưng chưa chắc đã có liên quan tới vụ án."
"Ai lại thò tay vào trong cái túi rõ ràng là không thể đựng được cái gì
thế này?" Tôi hỏi.
"Cũng chưa chắc, vết ngón tay màu đen, có lẽ đã dính vào thứ gì đó
đại loại như mực hoặc dầu, cho thấy tay người này rất bẩn." Đại Bảo nói.
"Một tiểu thư nhà giàu sao lại có thể để cho một người bẩn thỉu như vậy sờ
vào túi mình? Chỉ có thể là ăn trộm!"
Tôi gật đầu. Đại Bảo nói cũng có lý.
"Thôi cứ đưa tới chỗ Lâm Đào đã, để cậu ta lưu lại làm chứng cứ, biết
đâu sau này lại được việc!"
*
Về tới tổ chuyên án, nhìn sắc mặt của mọi người, không cần nói cũng
biết tiến độ điều tra vẫn giậm chân tại chỗ. Tôi báo cáo về kết quả giám
định tử thi, ngoài những kết luận Triệu Vũ Mặc tử vong vào ngày 21, bị sát
hại trong nhà, tử vong do ngạt thở thì không thể cung cấp thêm chút thông
tin nào nữa. Tiếp theo, mọi người thảo luận về tính chất của vụ án, bắt đầu
có những quan điểm trái ngược nhau.
"Nếu đây đúng là một vụ bắt cóc, vậy thì hung thủ hoàn toàn có thể
chụp ảnh hoặc quay video lúc Triệu Vũ Mặc còn sống, sẽ bớt rủi ro hơn
nhiều so với chụp ảnh sau khi đã giết chết nạn nhân." Phân đội trưởng Tề
nói. "Bởi vậy, tôi cho rằng mục đích chính của hung thủ vẫn là giết người,