năng là nạn nhân mặc lót ở bên trong. Chứ nếu là áo hung thủ mặc ở bên
trong, sẽ không thể dính máu được."
"Chiếc áo nhãn hiệu gì? Có đặc trưng nào không?" Tôi hỏi.
"Kể cũng lạ," Lâm Đào nói, "chiếc áo không có nhãn hiệu, trước ngực
có vài ký tự như là chữ cái nhưng đã bị nhuốm máu hoàn toàn, không thể
nhìn rõ được. Chúng tôi đã dùng phương pháp đặc biệt để làm cho chữ nổi
lên, và đã đọc được ra đó là chữ Aloba."
"Aloba?" Tôi nói. "Chưa nghe thấy bao giờ."
"Chúng tôi cũng đã tra trên mạng." Lâm Đào nói, "và xác nhận không
có nhãn hiệu quần áo nào như vậy hoặc na ná như vậy."
"Được rồi!" Giám đốc Tiền nói. "Chuyện này tạm thời để đấy đã,
chúng tôi sẽ cử người tiếp tục điều tra. Còn phát hiện gì nữa?"
"Còn có một phát hiện nữa." Lâm Đào nói. "Ở gần miệng túi, chúng
tôi đã tìm ra ba dấu vân tay dính bụi."
"Có vân tay?" Giám đốc Tiền mắt sáng rực.
"Đúng vậy!" Lâm Đào nói, "Là ba dấu vân tay dính bụi của ngón cái
bàn tay phải, của cùng một người, rất rõ nét, có giá trị đối chiếu, và cũng đã
loại trừ khả năng là vân tay của người báo cảnh sát. Nhưng chúng tôi cũng
chưa thể khẳng định đây có phải là vân tay của hung thủ hay không."
"Tại hiện trường, cái túi được đặt ở một góc của bến xe bus." Điều tra
viên chính nói. "Nó không chắn mất đường đi, bởi vậy nếu không phải có
người tò mò động chạm vào cái túi nhiều lần thì quả thực chỉ có thể là vân
tay của hung thủ."