LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 392

này, vẫn chỉ là bác sĩ pháp y quèn tại công an huyện."

"Pháp y ở đâu mà chẳng thế?" Tôi cười nói. "Sau khi bắt được đối

tượng, điều tra viên đánh giá thế nào?"

"Cho rằng hắn là kẻ gây án." Hộ Lâm Phong nói. "Khi bị bắt, hắn

không nói được tiếng nào, run lên lập cập, không phải hắn thì còn ai nữa?
Chứ nếu là tớ thì có mà kêu oan ầm ĩ cả đêm."

Tôi bước tới bên ngoài cửa phòng thẩm vấn, nhìn qua ô cửa sổ, thấy

Lương Vĩ đang ngồi trên ghế thẩm vấn, cắn chặt môi dưới, người run bần
bật, chốc chốc lại đưa đôi tay bị tra trong còng số tám bưng cốc nước lên
uống. Do hai tay run rẩy nên nước trong cốc bắn tung tóe ra ngoài."

"Tớ lại cảm thấy có lẽ chúng ta bắt nhầm người rồi." Tôi nói.

"Không phải chứ?" Hộ Lâm Phong kêu lên. "Nếu không phải hắn gây

án, sao lại run như dẽ thế?"

"Tại cậu không biết tình tiết vụ án trước đó." Tôi nói. "Hung thủ ra tay

cực kỳ tàn nhẫn, giết người cực nhanh, xẻ xác thô bạo không chút ghê tay.
Một kẻ có thể cầm dao băm chặt xương thịt của nạn nhân, vậy thì tâm lý
của hắn không thể yếu đến thế được."

"Nhưng bảo là có vân tay của hắn cơ mà?" Cậu bạn nghiêng đầu hỏi.

Tôi không trả lời mà lặng lẽ bước vào phòng thẩm vấn, tới bên cạnh

Lương Vĩ, nhẹ nhàng hỏi: "Đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ muốn hỏi anh
gần đây có gây ra chuyện xấu nào không thôi."

Lương Vĩ ngẩng đầu nhìn tôi, thấy tôi mỉm cười thân thiện thì đã đỡ

run phần nào. Anh ta mấp máy môi, nhưng vẫn chưa thốt nổi nên lời.

Tôi nói tiếp: "Tôi tin anh không giết người, bởi vậy anh hãy nói thật."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.