LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 393

Lương Vĩ đột nhiên khóc rống lên: "Đúng là tôi không giết người, tôi

không giết người."

"Vậy sao lúc bị bắt anh không kêu oan?"

"Chắc chắn họ sẽ không tin, họ sẽ không tin tôi đâu."

"Tôi tin anh!" Tôi chậm rãi nói. "Tôi nói cho anh biết, tôi tới đây là để

minh oan giúp anh."

Lương Vĩ nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy cầu khẩn, sau đó uống vài

ngụm nước, hít thở sâu vài cái rồi nói: "Ba hôm trước, tôi đi qua một quán
mì ở cạnh ga tàu. Tôi thường xuyên tới đó ăn mì. Tôi nhìn thấy một gã hói
to khỏe, ăn mặc giống nông dân ra tỉnh làm thuê đang ngồi trên một cái ghế
trước cửa quán mì, sau lưng để một cái túi xác rắn. Tôi lén lại gần nhấc thử,
thấy rất nặng, nghĩ rằng có thể hắn giấu thứ gì đó bên trong. Tôi định tắt
mắt nên len lén mở khóa nhìn vào trong, nào ngờ lại thấy một tấm chăn
bông dính máu. Tôi sợ hết hồn hết vía, vội vã bỏ chạy về nhà, nằm suốt
một ngày trời."

"Thế sao lúc đó anh không đi báo cảnh sát?"

"Tôi sợ cảnh sát lắm." Lương Vĩ nói. "Tôi từng ngồi tù, ra tù cũng

thường ăn cắp vặt, tôi sợ nếu đi báo cảnh sát, khéo lại bị đổ là nghi phạm
giết người cũng nên. Các anh hãy tin tôi đi, đúng là tôi không giết người
đâu tôi không hề giết người!"

Tôi lặng lẽ quay đi, rời khỏi phòng thẩm vấn, nói với điều tra viên

chính: "Thả người, không phải anh ta đâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.