"Tình trạng như anh nói không phải vấn đề gì hóc búa." Chuyên gia
đúng là chuyên gia, vừa nghe đã nhận ra ngay vấn đề. "Có một chứng bệnh
gọi là xuất tinh ngược, chỉ có thể lưu lại rất ít vết tinh dịch giống như anh
mô tả, nhưng lại không để lại tinh trùng có nhân tế bào để xét nghiệm
ADN."
"Xuất tinh ngược?" Lần đầu tiên tôi nghe thấy thuật ngữ này. "Vậy thì
vết tinh dịch mà chúng tôi phát hiện ra là cái gì vậy?"
"Theo tôi biết," chuyên gia nói, "nguyên lý trong cách xét nghiệm sơ
bộ vết tinh dịch là kiểm tra xem mẫu vật có chứa acid phosphatase hay
không. Vật chất này có tồn tại trong chất dịch được tiết ra từ tuyến tiền
liệt."
Tôi gật đầu.
Chuyên gia nói tiếp: "Người mắc chứng bệnh mà tôi vừa nói, trong
quá trình giao hợp, tuyến tiền liệt cũng có thể tiết ra một chút ít chất dịch,
chảy vào trong âm đạo của đối phương, nhưng khi đạt đến cao trào, tuy có
động tác xuất tinh, tinh dịch lại không thể phóng ra qua niệu đạo mà phóng
ngược vào trong bàng quang."
Một lô xích xông những thuật ngữ chuyên môn khiến tôi chóng mặt.
Tôi gãi đầu gãi tai, hỏi lại cho rõ hơn: "Vậy thì có nghĩa là, người mắc bệnh
này cũng có thể đạt được cao trào?"
Chuyên gia mỉm cười gật đầu.
"Ồ, thế thì phải rồi!" Tôi bừng hiểu ra, lẩm bẩm một mình. "Có khoái
cảm nên hắn mới có động lực để tiếp tục phạm tội."
"Thế nhưng," tôi nói tiếp. "vụ án cuối cùng, vẫn là cùng một hung thủ,
tại sao lại phát hiện ra rất nhiều tinh dịch, lại còn có thể xét nghiệm được
ADN nữa?"