LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 149

anh ta chẳng bao giờ thèm tới căn hộ của tôi. Còn Marcus, anh ta không hài
lòng vì dạo này tôi không còn hứng thú thổi kèn cho anh ta mỗi khi làm
tình nữa, chuyện tôi để nhiệt độ trong nhà anh ta quá thấp, chuyện tôi bị ám
ảnh bởi Rachel và Dex.

Thế rồi, vào một buổi sáng thứ Bảy, sau khi cãi nhau về chuyện đặt tên cho
đứa bé (anh ta đanh hạ cố nói ra cái tên Julie, vậy là tôi biết lần đầu anh ta
nếm mùi đời là với một đứa con gái tên Julie), Marcus đuổi tôi ra khỏi nhà,
bảo rằng anh ta cần được yên tĩnh một mình. Vậy là tôi đến shop Barneys,
tự nhủ rằng chuyện chẳng có gì to tát cả, chỉ là cuộc cãi vã giữa những
người đang yêu thôi. Tối muộn ngày hôm đó, tôi chờ đợi mãi, nghĩ rằng
anh ta sẽ gọi điện xin lỗi. Nhưng mong ước ấy bất thành. Thực ra, anh ta
còn chẳng thèm gọi lấy một lân nữa kia. Thay vào đó, tôi đã gọi đi gọi lại
không biết bao nhiêu lần. Tôi để lại những lời nhắn đầy giận dữ, thậm chí
cả đe dọa nữa. Để rồi sau đó tôi lại phải chuyển sang năn nỉ cầu xin, tỏ ra
đáng thương, hoảng loạn. Cuối cùng, khi Marcus chịu gọi cho tôi, tất cả
những lời lẽ cay độc và nước mắt của tôi đều đã trôi đi hết rồi, trong tôi chỉ
còn lại cảm giác lạnh lẽo bất an.

“Hai ngày cuối tuần qua anh làm gì mà không gọi điện?” tôi hỏi, cảm thấy
mình thật đáng thương.

“Suy nghĩ.”

“Về chuyện của chúng ta ư?”

“Phải.”

“Thế anh đã nghĩ những gì?” tôi hỏi. “Nghĩ xem anh có muốn ở bên em
không à?”

“Đại loại thế...”

Vào giây phút ấy, tôi hiểu ra rằng Marcus là người nắm quyền tối thượng
trong mối quan hệ này. Tôi nghĩ đến tất cả những lần mình bỏ rơi bạn trai,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.