LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 188

“Cậu biết thừa mình không làm thế được mà. Hồi ly dị với Brandi cậu có
dám quay về Indy không hả?”

Ethan thở dài chán nản, nhưng tôi biết mình đã đánh trúng lòng thương
người của cậu ta. “Vài tuần ấy à? Vài là bao nhiêu?”

“Ba? Bốn? Tối đa là sáu tuần?” tôi nói và nín thở chờ đợi.

“Thôi được rồi, Darce,” cuối cùng cậu ta đành đáp.

“Cậu đến đây cũng được. Nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi đấy. Nhà mình
khá nhỏ... và mình đã nói với cậu rồi, mình thực sự thích sống một mình.”

“Ôi, cảm ơn Ethan. Cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu lắm lắm!” tôi nói, lại cảm
thấy mình như trở về với con người vinh quang ngày xưa. Tôi biết vấn đề
của mình đã được giải quyết, Ethan gật đầu nghĩa là cậu ấy đã mang lại cho
tôi một cơ hội làm lại cuộc đời, được đắm chìm trong sự lung linh hào
nhoáng mang phong cách châu Âu. “Cậu sẽ không phải hối hận vì đã quyết
định như vậy đâu, Ethan ạ. Mình sẽ là một vị khách tuyệt vời nhất.”

“Nhớ nhé, chỉ đến chơi ít ngày thôi đấy.”

“Ít ngày thôi,” tôi nhắc lại. “Mình nhớ rồi.”

Tôi cúp máy và viễn cảnh về cuộc sống mới bắt đầu hiện ra trước mắt...

Thong thả dạo bước trên những con phố rải sỏi của khu Notting Hill trong
màn sương mờ ảo, cái bụng “bóng rổ” tròn xoe lấp ló dưới lớp áo len
ngắn cổ đổ và chiếc quần cạp trễ sành điệu, trên đầu là chiếc mũ ca rô
Burberry đội lệch. Mái tóc đánh rối tuyệt đẹp với những dải highlight màu
hạt dẻ buông xuống vai - xin có lời khen cho salon sang trọng nhất London.
Tôi dừng bước tại một tiệm bánh trông thật ngon lành, ở đây tôi cẩn thận
chọn lựa một chiếc bánh kem nhân bí đỏ. Trong lúc đứng thanh toán tiền,
tôi chợt bắt gặp người đàn ông của mình. Khi ngẩng lên khỏi tờ báo đang
đọc, gương mặt anh bừng sáng với môt nụ cười vô cùng quyến rũ. Người
đàn ông ấy có một vẻ đẹp tưởng như không thuộc về nơi trần thế, với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.