LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 302

nói rằng đàn ông mà có mũi nhỏ xinh chỉ khiến cô ấy mất hứng. Tôi cũng
phần nào hiểu được điều đó. Tôi thích cái mũi của Geoffrey, nó cho thấy
anh là người mạnh mẽ.

Geoffrey vòng tay ôm tôi và thơm lên mũi. “Còn anh cũng yêu chiếc mũi
của em.”

Câu nói ấy là một trong những mảnh ghép đầu tiên của ba từ Anh yêu em.
Bạn biết mà - đó là khi hai người bắt đầu nói rằng họ yêu điểm này điểm
kia của nhau. Anh yêu đôi mắt em. Anh yêu khoảng thời gian được ở bên
em. Anh yêu những cảm xúc mà em mang lại cho anh. Và rồi bất thình lình
là câu tỏ tình rõ ràng, Anh yêu em.

Geoffrey mời tôi uống nước, “Em uống nước hoa quả, nước lọc, hay trà?”

“Thôi, em không uống gì đâu, cảm ơn anh,” tôi nói, đẩy viên kẹo Tic Tac
trong miệng mình sang má bên kia.

Tôi nhìn Geoffrey bước tới quầy bar nhỏ, rót cho mình một ly rượu
bourbon, rồi bật loa lên. Âm nhạc của người châu Phi gợi nhắc tôi nhớ đến
mấy ca sĩ hát bè trong album Graceland của Paul Simon. Chúng tôi ngồi
trên chiếc sofa da hiện đại, anh khoác vai tôi và cả hai cùng chuyện trò.
Trong khi lắng nghe giọng Anh cuốn hút của Geoffrey, thỉnh thoảng được
điểm xuyết bằng tiếng lanh canh của những viên đá va vào thành cốc, tôi cố
nghĩ xem anh khiến tôi nhớ đến ai. Cuối cùng, tôi đi đến một kết luận rằng
anh là một Hugh Grant trưởng thành, một Rupert Everett chân thật và là
bản sao người Anh của Dex Thaler. Geoffrey chính là những gì tôi mong
muốn: một quý ông lịch lãm - không sốc nổi, không trẻ con.

Và cũng như những lần trước, anh chờ một lúc rồi mới hôn tôi chứ không
hề vồ vập. Chúng tôi hơi ngả ra sau, nhưng cứ được một lát Geoffrey lại
ghìm lại, ngồi thẳng lên, nhấp một chút rươụ bourbon và có vẻ như định
thần lại. Rồi anh lại hôn tôi. Sau cùng anh đứng dậy và lịch thiệp mời tôi
vào phòng ngủ của anh. Tôi chấp thuận, thầm nghĩ mình thèm được làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.