LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 619

Tuy giữa tại hạ và Tây quận có huyết hải thâm thù, nhưng cũng không đến
nỗi vì thế mà đối phó với một nữ lưu yếu đuối vô can."

Gã nói rất thẳng thắn, khiến Lạc Việt không khỏi ngại ngùng, "Là bọn

tại hạ hiểu sai Tôn huynh."

Tôn Bôn ra chiều không để tâm, rộng lượng nói, "Dù sao các vị cũng

chưa từng coi Tôn mỗ là người tốt, chẳng trách chẳng trách." Phi Tiên
Phong túm lấy gấu áo gã, khẹc khẹc mấy tiếng, tỏ ý vô cùng tin tưởng nhân
phẩm của chủ nhân. Lâm Tinh hừ một tiếng, Tôn Bôn coi như không nghe
thấy, nháy mắt trái, "Các vị đã tới cả rồi, thì cùng Tôn mỗ xem kịch luôn."

Trên triền núi cỏ mọc cao dày, nằm rạp xuống là có thể ẩn kín thân

mình, nhìn qua khe cỏ là bao quát được tình hình đường cái bên dưới.

Đường cái quan thẳng tắp, khi xuyên qua mạch núi này thì trở nên khúc

khuỷu chật hẹp, đoàn xe ngựa của Đàm Đài tiểu thư đang thong thả tiến lại,
xe và ngựa đều đi từ tốn lạ thường.

Lạc Việt gí chết một con muỗi đang hút máu trên má mình, hạ giọng

nói, "Họ đi chậm quá!" Hắn tháo túi bách bảo đeo trên người, lấy một viên
thuốc đuổi muỗi ra cầm ở tay, lại đem một viên quẳng cho Tôn Bôn.

Tôn Bôn giơ tay bắt lấy, đa tạ rồi nói, "Nhìn mấy con ngựa kia, đầu gục

xuống, chân run run, rõ ràng là trúng độc, bọn họ bị người ta mưu hại rồi,
chốc nữa nhất định xảy ra chuyện."

Hộ vệ đã phát giác ra điều bất thường, bước tới trước xe ngựa nói mấy

câu gì đó. Lưu công công từ trên xe bước xuống, cùng hộ vệ tới chỗ mấy
con ngựa xem xét, sau đó nói gì đó với vẻ rất kích động. Rèm xe của Đàm
Đài Dung Nguyệt được vén lên, Hoàng Linh bước ra, đưa cho hộ vệ một
món đồ, nói mấy câu, lại quay vào trong xe. Xe ngựa chuyển bánh, bắt đầu
chậm chạp tiến về phía trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.