LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 625

Lâm Tinh chỉ coi như không thấy, cũng mỉm cười đáp, "Không cần

khách khí, nếu muốn đa tạ, cứ đa tạ công tử bọn ta được rồi." Nói đoạn,
bước tới bên cạnh Lạc Việt, hai mắt sáng lấp lánh như sao, nở nụ cười rạng
rỡ, "Công tử, vừa rồi công tử đẩy lùi quân địch thật anh dũng."

Lạc Việt đổ mồ hôi lạnh, ai mà anh dũng được bằng cô.

Hoàng Linh bèn nhìn sang hắn, khách khí mỉm cười, Lạc Việt cứng đờ

người mỉm cười đáp lại.

Trong xe vọng ra một giọng nói dịu dàng, "Hoàng Linh, rốt cuộc xảy ra

chuyện gì thế?"

Hoàng Linh quay người lại, khom mình đáp, "Tiểu thư, vừa rồi thích

khách dùng đá tảng tập kích xe ngựa, may có a hoàn của một vị thiếu hiệp
ra tay cứu mạng."

Trong xe thoáng im lặng, tiếp đó rèm xe vén lên, đến lượt Đàm Đài

Dung Nguyệt uyển chuyển bước ra khỏi xe.

Hộ vệ xung quanh đều vội vàng cúi đầu, Đàm Đài Dung Nguyệt bước

xuống xe, gập người vái chào Lạc Việt và Lâm Tinh, "Đa tạ các vị có ơn
cứu mạng, Dung Nguyệt nhất định dốc lòng báo đáp."

Lạc Việt đột nhiên có cảm giác không biết tay chân nên để vào đâu,

luống cuống nói, "Cô nương không cần khách khí."

Đàm Đài Dung Nguyệt ngước cặp mắt, đăm đắm nhìn về phía Lạc Việt.

Con tim Lạc Việt vì ánh nhìn này mà bỗng đập nhanh mấy nhịp.

Con chim non trên vai Đàm Đài Dung Nguyệt kể từ khoảnh khắc nàng

bước ra khỏi kiệu đã phát hiện ra Chiêu Nguyên, lập tức háo hức đập cánh,
lao về phía nó, lần nữa dựa vào cổ nó, ngậm túm tóc nó, tung tăng nhún
nhảy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.